CHƯƠNG 360
Cô ngủ một giấc rất say, mãi đến sáng hôm sau mới tỉnh lại. Giản Nghệ Hân mở mắt ra nhìn sắc trời âm u bên ngoài, vội vàng bật dậy đánh răng rửa mặt rồi xuống lầu. Nhưng khi cô đến phòng khách thì đã trông thấy dì Liễu đang tươi cười nói chuyện với Lâm Thế Kiệt.
“Lâm Thế Kiệt, sao anh đã xuất viện rồi?”
Giản Nghệ Hân hơi ngạc nhiên vui mừng.
Lâm Thế Kiệt trông có vẻ không hề có chuyện gì, anh còn đang ngồi trước bàn dùng bữa. Nghe thấy giọng cô, anh ngẩng đầu lên rồi liếc nhìn Giản Nghệ Hân: “Xuống ăn thôi” Giản Nghệ Hân vội vàng bước nhanh xuống lầu, kéo ghế ra ngồi xuống, quan sát Lâm Thế Kiệt một lúc: “Anh không sao chứ?”
“Anh chỉ bị viêm dạ dày thôi, em còn muốn để anh nằm viện thêm mấy hôm đây? Hay là em không muốn anh trở lại?” “Em không có ý này”
Giản Nghệ Hân giơ hai tay lên chứng minh sự trong sạch của mình. Lúc này cô mới nhìn đồ ăn trên bàn, phát hiện tất cả đều là những món ăn khá thanh đạm, chắc Lâm Thế Kiệt vẫn chưa khỏi hẳn, nên dì Liêu mới Lâm ý làm.
Vừa nãy dì Liêu thấy Giản Nghệ Hân đi xuống nên bà đã vào thẳng bếp. Hai người dùng bữa xong, Lâm Thế Kiệt vẫn muốn tới công ty. Cô chống má, chợt nghĩ làm tổng giám đốc cũng không dễ dàng gì.
Hôm qua anh vừa mới bị ốm, nhưng ngay cả cơ hội nghỉ ngơi cũng không có, bây giờ lại muốn đi làm ngay.
“Đi cùng anh không?”
Lâm Thế Kiệt đột nhiên mở miệng.
“Hả? Em còn phải đi làm” Giản Nghệ Hân bất giác nói.
Lâm Thế Kiệt liếc nhìn cô, trong mắt chứa đựng cảm xúc phức tạp. Giản Nghệ Hân còn chưa kịp nhìn rõ thì đã biến mất không thấy. Anh bật cười: “Vậy em cứ bày ra dáng vẻ lưu luyến nhìn anh đắm đuối như vậy làm gì?”
“Ai lưu luyến chứ! Vừa là em đang ngây người thôi, ngây người đó anh có hiểu không?”