CHƯƠNG 224
“Cái gì... Lâm Thế Kiệt! Anh...” Giản Nghệ Hân phồng má nói anh cứ đi đi, tôi không cần nữa”
Sớm biết Lâm Thế Kiệt sẽ trêu chọc cô, thì cô chẳng thèm cầu xin anh.
“Giờ em muốn nuốt lời ư? Muộn rồi: Lâm Thế Kiệt đỡ gáy Giản Nghệ Hân, rồi hôn lên môi cô, hơn nữa còn từ từ hôn sâu. Anh chưa từng hưởng thụ cảm giác này, đầu óc nhất thời trống rỗng, như thể cả thế giới chỉ còn lại tiểu yêu tinh ở trước mặt này.
Hóa ra là cảm giác này ư?
“Lâm Thế Kiệt... ô..” Câu nói của Giản Nghệ Hân bị Lâm Thế Kiệt nuốt vào, anh hài lòng tận hưởng vẻ đẹp của cô, trong lòng lại hơi ân hận vì lúc này mới nhận ra sự ngọt ngào của cô, Lâm Thế Kiệt đè Giản Nghệ Hân ở dưới người, ánh mắt đã tràn đầy dục vọng, anh xoay người túm lấy cánh tay cô, giọng nói khàn đặc: “Lửa do em đốt thì em phụ trách dập đi”
“Nhưng...”
Giản Nghệ Hân hoảng loạn, lúc nãy cô chỉ muốn Lâm Thế Kiệt ở lại trò chuyện với cô, để hóa giải nỗi sợ thôi. Nhưng hình như cảm giác bị anh hôn không hề tệ...
Mặc dù cô nghĩ như thế, nhưng lúc nước đến chân, Giản Nghệ Hân bỗng rút lui, tai cũng sắp nhỏ ra máu.
“Giản Nghệ Hân, em lấy thân báo đáp còn định lấp liếm?” Có lẽ đàn ông đều thông thạo chuyện này, mặc dù trước. đây Lâm Thế Kiệt chưa từng làm, nhưng giờ anh quyết
định thuận theo trái tim mình, đầu óc Giản Nghệ Hân nhất thời rối như tơ vò, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của anh.
Cuối cùng đến khi giao mình ra, cô bỗng cảm thấy vành mắt nóng hổi...
Không ngờ cô lại không bài xích cảm giác này.
Lâm Thế Kiệt như không biết mệt mỏi, không biết anh đã muốn cô mấy lần, đến khi cô không trụ nổi cơn buồn ngủ tập kích, rồi ngủ thiếp đi.
Lâm Thế Kiệt thấy Giản Nghệ Hân đã ngủ thiếp đi, thì sắc mặt thâm trầm như gió lạnh.
Cô đang ở bên anh mà cũng có thể ngủ được?