Cố tình Thẩm Trường Hà vẫn luôn không có ở đây đã đi tới, đi theo bên cạnh là chú Cố, hai người đang trò chuyện gì đó, nghe vậy, Thẩm Trường Hà dừng bước.
Lộ Kiêu Dương ngẩng đầu một cái liền thấy anh, anh mặc áo sơ mi, xắn tay áo lên, bởi vì nghe thấy lời nói của A Ly, cho nên biểu cảm trên mặt anh có chút phức tạp.
Lộ Kiêu Dương muốn ngất!
Đây là A Ly nói, không phải cô nói nha!
Cô quay đầu, nói với A Ly: "Đừng nói lung tung! Không phải muốn hôn sao, đến đây, cho con hôn nhẹ nè."
Nhưng tiểu A Ly vẫn không nể mặt, nói: "Không, con không hôn! Cho ba ba hôn."
Lộ Kiêu Dương: "..."
Hố mẹ con cơ đấy?
Cô nhìn về hướng Thẩm Trường Hà, may mắn lúc này anh không thấy vẻ mặt lúng túng của cô.
Tần Phong đi tới, "Thẩm tiên sinh, phu nhân đã về."
"Ừ." Thẩm Trường Hà lên tiếng, nói với chú Cố: "Chúng ta đi vào thôi."
Anh cũng không quan tâm cùng Lộ Kiêu Dương chào hỏi, Tần Phong nhìn thoáng qua Lộ Kiêu Dương, thấy Lộ Kiêu Dương và tiểu A Ly ở cùng một chỗ, cũng không quấy rầy mẹ con họ ở chung, đi cùng Thẩm Trường Hà.
Đến hầm rượu, chú Cố nhìn Thẩm Trường Hà, nói: "Nếu không hôm nay cứ như vậy đi? Khó khăn lắm A Ly mới về, con nên ở bên cạnh nó nhiều chút."
Thẩm Trường Hà: "..."
Qua hai giây, anh mới nói: "Vâng."
Lúc này, trong đầu anh đều là mấy lời A Ly nói: "Con biết rồi, mẹ nhất định chỉ cho ba ba hôn."
Chú Cố thấy anh như thế, càng không nhịn được cười, nói với Tần Phong: "Tôi lấy hai chai rượu rồi về đây."
....
Thấy Tần Phong đi rồi, Lộ Kiêu Dương ôm A Ly đến phía dưới giàn nho, đặt ở trên ghế, nhìn cậu chằm chằm, nhìn cậu chằm chằm...
Tiểu A Ly dùng đôi tay nhỏ bé túm chặt gà vàng nhỏ, khẩn trương nhìn Lộ Kiêu Dương, "Mẹ, mẹ lại tức giận sao? A Ly lại làm mẹ không vui? Mẹ đừng giận có được không?"
Cậu sợ nhất là Lộ Kiêu Dương tức giận, sợ mẹ sẽ vì như thế mà không quan tâm cậu nữa.
Lộ Kiêu Dương nhìn A Ly cẩn thận từng li từng tí, nhớ tới mấy lời Giang Hành nói, biết khẳng định là tiểu gia hỏa phải chịu rất nhiều ủy khuất mới trở nên như vậy.
Giờ phút này, Lộ Kiêu Dương nhìn A Ly, đặt tay lên đầu cậu, ngữ khí bất đắc dĩ lại có chút cưng chiều: "Con nha, con hại mẹ mất mặt muốn chết có biết không hả?"
"Tại sao mất mặt ạ?" Vẻ mặt cậu ngây thơ.
Cậu đâu biết Thẩm Trường Hà nghe được những lời cậu mới nói, sẽ khiến cô xấu hổ cỡ nào chứ."
Lộ Kiêu Dương nản lòng mà nói: "Quên đi, dù sao anh ấy cũng nghe thấy rồi."
Tiểu A Ly nói: "Mẹ, mẹ không tức giận sao?"
Cô nhéo nhéo mặt A Ly: "Không giận! Sau này, mẹ chính là mẹ của con."
Tuy rằng cô vẫn chưa chuẩn bị làm mẹ sớm như vậy, nhưng ai bảo cô mềm lòng?
A Ly khó hiểu nhìn cô: "Mẹ vốn chính là mẹ của con mà!"
Lộ Kiêu Dương cũng chẳng muốn giải thích với cậu, chỉ nói là: "Mẹ nói cho con biết, mẹ rất hung dữ! Không chừng sẽ đánh con đấy!"
Đừng tưởng cô là người dịu dàng gì, cô rất không có kiên nhẫn với mấy đứa trẻ.
Mấy đứa nhỏ nhà họ hàng thích gây sự đã từng bị cô đánh.
A Ly nói: "Tại sao muốn đánh bảo bảo?"
"Không nghe lời sẽ bị đánh."
"Con nghe lời."
"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi." Lộ Kiêu Dương ôm cậu, thả cậu xuống đất, nắm tay cậu đi vào nhà.
......
Trời đã tối, màn đêm bao phủ xuống, ánh đèn ở Thẩm gia như một ngọn đèn sáng trong bóng đêm.
Thẩm Trường Hà làm việc cả ngày nên đã đi tắm, thay bộ đồ khác đi xuống, thấy Lộ Kiêu Dương đang bóc tôm cho A Ly.
Bây giờ cô phải chiếu cố Thẩm Trường Hà mất thị lực, còn phải chăm sóc tiểu A Ly. Nhất thời cảm thấy trách nhiệm trên vai mình càng nặng hơn.
__Hết chương 112__