Tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ, tiếng xào xạc của lá cây.
Đâu đó thoang thoảng là mùi hương rất nhẹ của cây cỏ, cái se lạnh của không khí.
Nằm im lặng, mắt vẫn nhắm, Xuân sẽ cảm thấy thích nếu như lúc này đầu cô không đau như bây giờ.
Mắt mở ra từ từ và khẽ nheo lại vì chói, Xuân ngồi dậy và nhìn xung quanh.
Một căn phòng được bày biện khá đơn giản với chiếc bàn ngồi thấp và mấy tấm gối ngồi, sát tường là một kệ sách nhỏ và một chiếc bàn được kê gần cửa sổ. Đúng theo phong cách truyền thống của Nhật.
Ngơ ngác nhìn quanh một hồi, cô mới nhận ra chiếc yukata hôm qua đã được thay bằng chiếc áo ngủ kiểu Nhật.
- Dậy rồi sao?
Cánh cửa mở ra một cách nhẹ nhàng, một người phụ nữ trong bộ yukata màu trắng bước vào, trên tay là một bó hoa cúc trắng.
Hình ảnh trước mặt Xuân thật đẹp. Dịu dàng, trong sáng và tinh khôi. Màu trắng của sự thuần khiết y như bản thân của người phụ nữ trước mặt cô.
Thoáng giật mình, Xuân vội bật dậy theo quán tính nhưng lại bị loạng choạng về phía sau.
Người phụ nữ đó khẽ mỉm cười, tiến lại gần và xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói.
- Không sao đâu. Cháu còn mệt chứ?
- Dạ, cháu cảm ơn, cháu ổn… - cô gượng cười.
- Ùm, uống chén canh giải rượu này đi. Có lẽ hôm qua Triệt cho cháu uống hơi nhiều, ta thay mặt nó xin lỗi cháu nhé. – giọng nói êm dịu khiến cô thoáng xao động.
- Dạ, không…không cần thế đâu ạ… Cháu ổn. Cô không cần phải như thế đâu ạ. – cô vội nói.
- Ừm, cháu uống nhanh đi. Đồ ta đã cho người chuẩn bị, cần thêm gì cháu cứ nói.
- Cháu cảm ơn, làm phiền cô quá ạ.
- Không có gì, ta mới là người cảm ơn cháu chứ.
Bà mỉm cười thật hiền lành và ấm áp khiến cô bất giác nhớ về mẹ mình.
- Ơ dạ? Cảm ơn cháu sao?
- Ùm, thôi nào, nhanh lên, Triệt đang đợi cháu ở dưới nhà đó.
- Dạ.
Cô trả lời rồi cũng đứng lên. Nhìn người phụ nữ kia đi ra mà lòng cô chợt thấy thắc mắc rất nhiều.
……………………………………..
Bước ra khỏi phòng tắm, Xuân cũng đi ra khỏi căn phòng lúc nãy mà ở ở luôn và đi về phía phòng khách chính. Dọc hành lang là những hàng cây. Nhìn thì có vẻ là tự nhiên nhưng thật ra là được chăm chút rất kĩ lưỡng, tạo nên một nét hoang dã, mạnh mẽ. Từ mỗi cành cây là một sức sống tiềm tàng rất mãnh liệt y như cái nơi mà nó đang sống: im lặng nhưng ồn ào.
Cạch………Cánh cửa bật mở bất ngờ khiến cô giật mình vội lùi lại.
- Cậu dậy rồi à?
Triệt từ đâu xuất hiện với dáng vẻ ngái ngủ. Bộ đồ ngủ xộc xệch, mái tóc bù xù, tay cậu thì đang cố che đi cái ngáp. Nhìn cậu không hiểu sao cô lại bật cười vì nó làm cô nhớ tới đứa em trai ở nhà mình.
- Ừm. cậu cũng thế. Mẹ cậu gọi ra ăn sáng kìa.
Cô nói như là một người chị nói với người em.
- Vậy hả? Cậu đợi tớ một lát rồi ra luôn nhé.
Triệt tỉnh ngủ hẳn, vội vã chạy nhanh vô phòng để chuẩn bị
15 phút sau………Triệt đã hoàn toàn thay đổi. Bộ đồ lếch thếch lúc nãy được thay bằng chiếc áo thun kiểu màu đen với quẩn jean lửng. Trông rất style và năng động.
Hơi mỉm cười tỏ ý hài lòng rồi Xuân cùng Triệt đi về phía nhà ăn.
Căn phòng ăn hôm nay vẫn yên tĩnh như mọi ngày, nó làm con người ta thấy có chút gì đó lưỡng lự.
- Hai đứa tới đây mau lên. – Mẹ Triệt gọi.
Ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn đã được dọn sẵn và bắt đầu bữa sáng của mình.
Xuân vừa ăn vừa suy nghĩ, cô cảm thấy bứt rứt, không yên.
- “A” – cô khẽ rên lên vì nóng.
- Cậu ngốc thật đấy. Canh đang nóng ăn từ từ thôi chứ. – Triệt nhăn mặt nói tay đưa cô một ly nước.
- Cháu có điều gì cần nói sao? – Mẹ Triệt vẫn bình thản ăn.
Cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn bà ấy, dường như bà ấy đọc được suy nghĩ của cô. Triệt cũng tròn mắt nhìn cô.
- Thật hả? – cậu hỏi.
- Sao cô biệt ạ? – cô hỏi.
- Nhìn dáng vẻ của cháu là ta có thể đoán ra một phần rồi. Sao có gì cần nói phải không?
- Dạ, thật ra cũng có. – cô hơi ngập ngừng. – thật ra cháu muốn hôm nay mình có thể về trường, không phải vì cháu không thích ở đây mà là vì cháu có việc phải làm, mong cô đừng hiểu lầm. – cô vội giải thích.
Không nói gì mà chỉ mỉm cười thật nhẹ, bà Kimiko dường như biết trước mọi việc.
- Nếu cháu muốn như thế thì ta cũng không có lí do gì để cản lại. – bà nói nhẹ khi đang nhâm nhi tách trà hoa sen.
- Nhưng mà…con chưa muốn về. – Triệt xen vào.
- Tớ…sẽ về một mình cũng được mà. – cô vội nói.
- Cậu nghĩ sao mà tớ sẽ để cậu về một mình vậy? – cậu trả lời có phần bực mình.
- Nhưng mà quả thật tớ cần phải về. Tớ còn phải chuẩn bị cho lễ hội nữa. Hơn nữa cậu đã hứa với anh Băng là sẽ chỉ đi hai ngày thôi mà. – cô cố phân bua.
- Tớ…
- Con đã hứa rồi thì cũng nên thực hiện lời hứa đi nào. Ta cũng sẽ về Việt Nam sớm thôi mà. – bà Kimiko từ tốn giảng giải.
- Con… Vâng, con sẽ về. - cậu định nói gì đó với mẹ nhưng rồi thôi.
………………………………………………..
Đứng ở trên sân bay rộng lớn đó mà Xuân cảm thấy hồi hộp. Chiếc trực thăng đã sẵn sàng cất cánh. Cô run run bước lên nó và chờ đợi.
Triệt bước thật chậm như không muốn rời xa mẹ. Cũng nhận ra sự luyến tiếc đó của con trai mình bà Kimiko cũng khẽ cười. Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của đứa con trai.
- Không sao, chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi mà.
- Vâng. – mặt buồn so cậu đáp lại.
Quay lưng và tiến về phía cánh cửa của chiếc máy bay.
- Ta nghĩ con cũng nên thành thật với lòng mình đi. Nhưng cũng phải suy nghĩ kĩ trước khi làm đấy. – bà Kimiko nhẹ nhàng nói.
Giọng nói thanh thoát chậm rãi vang lên khiến Triệt cảm thấy hơi chững người lại.
- Dạ? Ý của mẹ là…. – cậu bỏ lửng cậu.
- Đó chỉ là lời khuyên thôi. Ta hi vọng con sẽ sử dụng nó đúng lúc.
Vẫy tay chào tạm biệt Xuân và Triệt. Bà Kimiko vẫn cứ đứng đó nhìn theo chiếc máy bay đang dần bay xa.
Triệt suy nghĩ rất nhiều về lời nói của mẹ mình. Thật lòng với bản thân mình là sao chứ? Chẳng lẽ mẹ cậu đã nhận ra điều gì đó rồi sao?
- Xin lỗi cậu nhiều lắm. Vì tớ mà cậu không thể ở lại với mẹ cậu được. Tớ xin lỗi cậu nhiều lắm. – Xuân quay sang nói với Triệt, khuôn mặt chứa đầy sự hối lỗi.
- Hả? Không có gì đâu. Đừng lo. – cậu mỉm cười đáp lại.
- Không là do tớ.
- Không sao mà.
- Cậu buồn như thế mà còn nói thế thì tớ càng thấy có lỗi hơn đó. – cô hơi xịu mặt xuống. Tự dưng cô lại thấy có lỗi kinh khủng, có lẽ do cô ích kỉ quá chăng.
Nhìn Xuân đang ỉu xìu như thế bất giác tim cậu đập nhanh hơn. Vội quay đi như một đứa trẻ sợ bị người khác phát hiện ra tật xấu của mình.
- KHông có gì cậu đừng lo. Cậu nghĩ đi.
Nói vội mấy câu rồi cậu dựa lưng vào chiếc ghế đó và nhắm mắt lại. Tại sao chứ? Cậu lại có cảm giác trốn tránh thế nhỉ? Siết nhẹ bàn tay của mình, có vẻ như cậu đã một phần hiểu ra lời của mẹ mình rồi.