Sáng chủ nhật hôm đó, Xuân dậy sớm hơn thường ngày, chuẩn bị xong rồi chạy ra ngay quán cà phê đã hẹn.
9h15’….Đã quá giờ hẹn 15 phút, Xuân sốt ruột nhìn đồng hồ trong khi đó, bố Triệt vẫn bình thản nhìn ra phía cửa ra vào như không hề có chuyện gì xảy ra. Việc Triệt không đến là chuyện bình thường, cậu đến thì mới là chuyện đáng ngạc nhiên.
- Bác đừng lo cậu ấy nhất định sẽ đến mà. Mới có 15 phút thôi. Bác đợi bạn ấy một chút. – Xuân lo lắng nhìn về phía cửa ra vào.
- Không sao. Ta biết mà. – bác ôn tồn nói.
- Vâng, nhưng… - cô dừng lại khi nhìn thấy Triệt đang đi vào quán. – Triệt, ở đây nè. – cô vẫy cậu.
Anh khẽ mỉm cười chào cô rồi quay trở về khuôn mặt lạnh lùng khi nhìn thấy “bố cậu”. Anh bước thật chậm về phía cô. Trong chiếc áo sơ mi đen và quần jean xanh đen, trong cậu dường như có vẻ càng lạnh lùng hơn so với dáng vẻ hoạt bát hằng ngày.
“Bố cậu” thì đang rất ngạc nhiên, trong lòng ông đang rất vui mừng. Ông không ngờ có ngày mình có thể nhìn đứa con thân yêu của mình gần như thế này nữa. Suốt một năm qua, không ngày nào ông không nhớ tới Triệt. Từ ngày “đó” tới giờ, dường như cậu căm hận ông tới tận xương tủy.
- Con…- ông xúc động không nói nên lời mà chỉ nhìn chăm chú vào người con trai cảu mình.
- Có gì thì phiền ông nói nhanh lên. Tôi tới hôm này không phải vì ông đâu. – cậu lanh lùng nói.
Nhận thấy không khí ngột ngạt giữa hai người, Xuân cố gắng làm giảm nó, cô đánh trống lảng:
- Được rồi nào. Triệt cậu ngồi xuống đi. Có gì từ từ nói chứ. – cô gượng cười nói.
- 15 phút. – cậu nói.
- hả? À…ừm… - cô khó xử nói. – Vậy tớ ra trước cho hai người nói chuyện nhé. – cô ái ngại nói rồi quay ra.
- Không, cậu ở đây. Tớ muốn cậu nghe nói. – anh nói, tay kéo cô lại.
- Đúng vậy. Nếu Triệt đã muốn thì cháu cũng ngồi xuống đi. – bác Hùng này giờ im lặng giờ mới lên tiếng.
- Vâng ạ. – cô khẽ gật đầu nói và cũng ngồi xuống nhưng có chút lưỡng lự.
Triệt kéo Xuân ngồi sát mình, tay cậu nắm chặt tay cô. Mặc dù rất ngại nhưng cô không dám rút tay ra mà ngoan ngoãn ngồi xuống theo cậu.
Sau một hồi im lặng, bác Hùng lên tiếng trước.
- Có lẽ con đã hiểu lầm ta rồi.
Không nói gì, Triệt chỉ im lặng, lạnh lùng nhìn ông. Trong cậu giờ này, tâm trạng đang rất rối bời.
- Chuyện mẹ của con… - hơi ngập ngừng khi nói tới việc đó.
Khi nghe nhắc tới mẹ mình, cậu siết chặt tay Xuân hơn. Dù đau nhưng cô vẫn không nói gì mà im lặng vì cô biết lúc này cậu đang rất nhớ mẹ mình.
- Một năm trước, mẹ con gặp tai nạn xe và đã mất. – ông đau khổ nói.
- Chuyện đó thì có gì nói chứ. – cậu tức tối nói vì không muốn nhớ tới kỉ niệm buồn đó. Cô có thể hiểu được một chút tâm trạng của cậu qua cách cậu đang siết tay cô.
- Mọi người không tìm thấy mẹ con và kết luận là mẹ con đã mất. – ông nhẹ nhàng nói.
- Đúng. Chính ông đã ra lệnh ngừng tìm kiếm mà. Mẹ tôi vừa mất, ông đã quên mẹ tôi sao? Ông có biết bà yêu ông tới mức nào không? Tại sao ông nỡ bội bạc đến mức đó. Ông không xứng đáng làm con người. Đồ vô ơn bội nghĩa. – cậu tức giận đứng dậy quát to, ánh mắt hiện rõ nét tức giận, căm ghét, khinh bỉ.
Thấy vậy, cô cố nắm chặt tay anh kéo xuống, mong anh bình tĩnh lại. Cô vội đứng dậy, dùng một tay đặt lên vai cậu, đứng đối diện cậu.
- Bình tĩnh đi. Hãy bình tĩnh nghe hết đã. – cô lo lắng nói. Dường như cô đã hiểu ra một chút về mâu thuẫn giũa cậu và bố của cậu.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Xuân, Triệt bình tĩnh một chút. Cậu im lặng ngồi xuống quay mặt đi không nói gì. Cô cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.
Thấy con trai của mình có vẻ bình tĩnh một chút trong lòng yên tâm nhưng không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù, Triệt là người ít khi nổi giận nhưng khi đã giận thì rất khó kìm chế. Nhớ lúc mẹ cậu được báo là đã mất, bố cậu ngừng tìm kiếm. Cậu đã rất tức giận tới tìm ông và đập phá cả căn phòng của ông. Do học võ từ nhỏ, mấy người vô can dù là người lớn cũng bị đánh cho “bầm dập” sau ngày đó cậu đã thề sẽ căm thù ông mãi mãi. Không ngờ, một cô gái bình thường như thế mà có thể khiến cậu bình tĩnh dễ dàng như thế thì quả là cô ấy có gì đó rất “ đặc biệt” với cậu.
- Thật ra… - ông dừng lại một lúc rồi nói tiếp. – mẹ con vẫn còn sống.
Nghe được lời nói vừa rồi, Triệt không khỏi ngạc nhiên, trợn mặt quay ra nhìn người vừa nói dường như lời nói đó chỉ là ảo giác. Cả Xuân cũng dường như không tin vào điều đó. im lặng một lúc lâu, Triệt lấy lại bình tĩnh nói tiếp:
- Hừ…ông đang đùa học sinh tiểu học sao? Suốt một năm qua, ông nói là mẹ tôi đã mất giờ lại nói bà con sống. – giọng anh có phần chế giễu và có điều gì đó rất lạ, có lẽ là nó còn ẩn chứa một chút hi vọng mong manh nào đó.
- Ta biết, có vẻ khó tin nhưng đó là thật. – ông nhẹ nhàng nói.
- Thật? cái gì chứ. Đó chỉ là lời nói của ông thôi. Làm sao tin được chứ? – cậu mỉa mai.
- Đúng ta nói, thì có vẻ khó tin nên ta đã mang cho con một thứ. Đấy là thư của mẹ con gửi con. – ông vừa nói vừa đưa cho cậu một lá thư.
Cậu nhận lấy nó, có phần hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng mở lá thư ra. Cậu đọc trong im lặng. cả Xuân và bố cậu cũng dường như nín thở và dõi theo từng hành động của cậu.
Một lúc sau, cậu run run buông bức thư xuống, mặt cậu tái nhợt. Bức thư đó có vẻ là một cú shock khá lớn cho cậu. Mọi người đều im lặng
- Tại sao? Tại sao? – giọng cậu mất bình tĩnh hét lên.
- Ta xin lỗi. Ta đã giấu con suốt một năm qua. Việc mẹ con là con gái ruột của một trùm Mafia bên Nhật, ta đã hứa với mẹ con rằng không được nói với ai. – ông đau khổ nói. – mẹ con không muốn con xấu hổ vì bà.
- Tại sao chứ? Dù bà là ai thì tôi vẩn là người yêu bà ấy nhất mà. – cậu nói như muốn khóc.
- Ta biết. Một năm trước, nó là lúc băng Mafia của mẹ con gặp kẻ thù. Bố của mẹ con là ông ngoại của con bị ám sát. Có người phái tới để ám sát mẹ con, vụ tai nạn đó là do bọn họ sắp xếp. May là mẹ con được báo trước và thoát được. Sau cái ngày xảy ra tai nạn đó 1 hôm. Lúc ta đang đau khổ nhất mẹ con đã đến gặp ta và yêu cầu ta giữ bí mật này và bà ấy phải về Nhật để thay bố của bà lãnh đạo để giải quyết mâu thuẫn đó. – ông kể lại.
- Giữ bí mật với cả con trai của bà ấy sao? – cậu hét to với vẻ không cam tâm.
- Ta rất tiếc. Tất cả chỉ vì an toàn của con thôi. – ông tiếc nuối nói.
- An toàn. An toàn gì chứ. Bà ấy bỏ con trai của mình để dấn thân vào nguy hiểm thì tốt hơn sao? – anh uất ức nói.
- Ta xin lỗi. – ông nhìn đứa con trai tội nghiệp của mình mà đau lòng. – việc của mẹ con sắp xong rồi. có thể hai mẹ con sẽ đoàn tụ sớm thôi. – ông an ủi.
- Đoàn tụ? – cậu hỏi.
- Đúng đoàn tụ. chúng ta sẽ được đoàn tụ sớm thôi mà. – giọng ông chứa đầy hi vọng. – vì thế ta nghĩ con cũng nên chuẩn bị quay về nhà Chính thôi.
- Tôi căm ghét các người. – cậu chợt tức giận nói rồi đứng dậy, chạy thật nhanh ra ngoài.
- Triệt. – bất giác Xuân gọi to. Cô cảm thấy lo cho cậu. thật tội nghiệp khi cậu liên tục phải chieu nhiều cú shock như thế. Cậu đau khổ suốt một năm trời chỉ vì ân oán giữa những người lớn với nhau. Là cô chắc cô cũng sẽ như cậu thôi. Cô vội đứng dậy nhìn theo cậu nhưng chợt lo lắng quay qua nhìn bác Hùng – bố của Triệt. ông cũng đang rất lo lắng nhưng chỉ biết thở dài.
- Cháu hãy đi theo nó và giúp nó với. Nó không chỉ giúp Triệt mà còn giúp cho chính cháu nữa. – ông khổ sở nói.
Cô khẽ gật đầu rồi quay đi.
- Cảm ơn cháu đã ở bên nó. – ông nói khi cô đã đi được khá xa.