Cự vật nóng bỏng chứa đầy tình dịch ướt áp giữa hai chân anh, hơi chút vung vẩy khiến trái tim Lâm Thanh Thanh cũng rung động theo.
"Xem đi anh không lừa em chứ?Mỗi lần nó nhớ đến em là sẽ cứng ngắc như vậy đấy. Em mau giúp anh một tay đi."
Lâm Thanh Thanh nhìn cây gậy thịt thô to giữa hai chân anh mà sợ hãi...
Lưu Chính cầm lấy tay cô đặt lên thứ to lớn của mình, giọng nhẹ an ủi. Cứ nắm lấy nó như thế này, em đã giúp anh tuốt một lần rồi mà, còn nhớ không?
Anh muốn thật nhẹ nhàng bố trí cái bẫy để từ từ dụ con mồi vào trong, không thể quá sốt ruột nếu không con mồi sẽ chạy mất.
Mặc dù trong lòng Lâm Thanh Thanh vẫn còn sợ hãi, nhưng cô vẫn cố gắng can đảm làm theo lời anh nói, dùng tay nhẹ nhàng nắm lấy nam căn của anh, nhưng rồi cô phát hiện ra bàn tay nhỏ bé của mình tuy đã cầm được thứ đấy, lại không có cách nào nắm trọn nó trong lòng bàn tay.
Lâm Thanh Thanh vô thức nuốt nước bọt, một thứ thôi to như vậy, làm thế nào mà. Chui vừa vào trong huyệt nhỏ của cô nhỉ.
"Nắm bằng hai tay ấy, một tay không hết được đâu." Lưu Chính nhìn cô cố gắng dùng một tay để nắm lấy, không nhịn được mà bật cười, cô lại siết thêm một chút nữa thì thằng em của anh bị em làm gãy luôn mất.
Lâm Thanh Thanh ngoan ngoãn nghe lời dùng hai tay.
Cự vật nóng đến mức muốn bỏng cả lòng bàn tay cô, những đường gân nổi rõ trên xung quanh thân gậy, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được dòng máu đang lưu động trong huyết quản của thứ trên tay mình nữa.
"Em không nhớ cũng không sao, anh sẽ dạy em, hai cầm lấy rồi tuốt lên tuốt xuống." Lưu Chính biết cô sẽ làm như vậy, lần trước cô đã dùng tay giúp anh giải quyết một
lần rồi, nhưng anh vẫn cứ thích loại cảm giác được dạy dỗ cô, để cô chăm sóc thằng nhỏ của anh.
Giống như người xấu dạy hư một bạn nhỏ vậy, từng bước dẫn dụ một cô gái ngây thơ vào cái bẫy mà anh đã giăng sẵn.
Rơi vào trong đó, thì sẽ chẳng bao giờ có thể thoát ra được nữa...
Lâm Thanh Thanh quả thật sẽ làm theo ý anh. Nhưng đây là lần đầu tiên, vào ban ngày ban mặt như vậy, cô lại dùng phương thức thẹn thùng như vậy - ngồi trên đùi anh, nhìn thẳng nhỏ của anh mà tuốt cho anh.
Cô thậm chí còn có thể nhìn thấy trên trán anh, bởi vì nhẫn nhịn mà nổi cả gân xanh. Và cả vòm ngực cứng rắn liên tục phập phồng nữa...
Hết thảy đều chỉ ra rằng anh đang nhẫn nại, chịu đựng động tác vừa thong thả lại dụ người của cô.
Lâm Thanh Thanh không hiểu lắm, cô chỉ biết nghe theo lời anh nói, dùng hai tay nắm chặt rồi di chuyển lên xuống mà thôi.
Lưu Chính nhìn không được mà thở mạnh ra tiếng, anh nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ từ bàn tay nhỏ mềm mại của cô.
Chẳng mấy chốc, cự vật đã lại lớn thêm một cỡ, mã mặt không ngừng trào ra từng luồng tinh dịch hưng phấn.
"Thấy chưa? Thằng nhỏ thích em đến vậy đấy, tay em chạm vào là nó đều nhịn không được mà muốn bắn ra." Lưu Chính mở cúc áo trước ngực cô, bàn tay thô ráp chui vào trong áo cô, đẩy áo ngực ra rồi tuỳ ý mà xoa nắn bầu vú cô.
"A... Nhẹ chút..." Bị anh xoa nắn như vậy, Lâm Thanh Thanh có chút đau.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!