Đêm đó Lưu Chính dày vò cô thực thảm, cô mệt mỏi đến mức sáng hôm sau, eo đau chân đau, không bò dậy nổi.
Nhưng nghĩ đến việc tối qua Lưu Chính đã đồng ý hôm nay sẽ đưa cô về nhà mẹ đẻ ở hai ngày, cô sợ anh đổi ý nên cố nén đau nhức mà bò xuống giường.
Lưu Chính đang giặt quần áo trong sân .Cơ thể cường tráng của anh dễ dàng nhấc một thùng nước từ dưới giếng lên đổ vào chậu sứ, sau đó cho quần áo vào đó để vò giặt.
Lâm Thanh Thanh bước lại quan sát thì mới phát hiện, quần áo anh đang giặt là của cô.
"Em, em tự mình giặt.” Lâm Thanh Thanh còn ngại ngùng để anh giặt cho mình.
Lưu Chính không ngẩng đầu vẫn ngồi xổm trên mặt đất rắc một nắm bột giặt lên trên quần áo : “Anh giặt quần áo rất sạch, em yên tâm đi trong nhà có bánh bao đấy, hồi sáng anh đi đầu thôn mua, em mau vào ăn đi kẻo lát nữa lại nguội."
Hôm nay em muốn về nhà mẹ đẻ .Lâm Thanh Thanh nhìn anh đang ngồi xổm trên mặt đất nói: "Anh quên rồi sao."
Anh không quên, em ăn xong anh sẽ đưa em qua đó, nhưng em chỉ có thể ở lại hai ngày là phải quay về đây đấy, được chứ?” Lưu Chính cũng không lằng nhằng, ngẩng đầu nhìn cô, đàn ông nói là giữ lời. Anh nói để cô qua đó ở, nhưng không có cô anh ngủ không yên, nên chỉ có thể để cô ở lại bên đó hai ngày thôi.
Lâm Thanh Thanh gật đầu, cô đã là con gái gả ra ngoài rồi, ở nhà mẹ đẻ lâu cũng sẽ không hay. Lần này cô về ở lại,chủ yếu là để chăm sóc em trai mấy ngày, dù sao tháng sau cô đã phải nhập học, vào ở ký túc xá rồi...
"Đi ăn sáng đi, em ăn xong là anh cũng giặt gần xong quần áo rồi."
Lúc này Lâm Thanh Thanh mới quay vào nhà chính để ăn sáng. Anh mua rất nhiều bánh bao, cả một cái giỏ to. Cô cũng không nghĩ nhiều, có lẽ là cô không ở nhà nên anh không muốn làm cơm thôi.
Trước kia, buổi sáng Lâm Thanh Thanh thường không đói bụng lắm, ăn nửa cái bánh bao đã tính là nhiều rồi, nhưng tối hôm qua cô bị anh lăn qua lộn lại, thật sự quá thảm, thế nên cô ăn một hơi hết cả cái bánh bao, còn uống thêm một bát cháo nữa.
Quả nhiên, cô ăn xong thì Lưu Chính cũng giặt xong quần áo, đem phơi ở ngoài sân.
Lưu Chính mang theo túi bánh bao còn thừa, lại từ trên kệ phía sau lấy xuống một cái túi màu đỏ, bên trong có một miếng thịt lợn, nhìn qua thì cũng nặng hơn mười cân.
"Miếng thịt này đưa qua cho Lâm Hạo bồi dưỡng cơ thể."
"Không cần nhiều như vậy." Lâm Thanh Thanh buột miệng thốt, câu tiếp theo cô muốn nói là Lưu Chính phải chừa lại một ít cho nhà mình chứ, nhưng cô nhận ra mình vậy mà có phần thiên vị Lưu Chính, thế là ngậm miệng không nói nữa.
"Anh ở nhà một mình, làm chén mì ăn là được rồi. Chờ em về, anh lại mua sau."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!