"Sách gì? Quan trọng như vậy sao?" Lưu Chính xoay người xuống giường, muốn đi bật đèn.
“Đừng..” Lâm Thanh Thanh vội vàng đứng dậy bắt lấy cổ tay anh, nếu anh bật đèn lên rồi nhìn thấy cuốn sách kia, mặt mũi cô coi như mất hết!
Lưu Chính vẫn chưa đoán được đó là loại sách gì? nhưng dựa vào phản ứng của cô lúc này thì chắc chắn nó không phải là một cuốn sách đứng đắn gì rồi.
Anh nổi lên ý định trêu đùa cô nên cũng không vội đi bật đèn mà dùng sách nâng cằm cô lên.
Trong bóng tối chỉ có ánh trăng là nguồn sáng duy nhất ánh vào trong mắt cô làm nổi bật đôi mắt thành lãnh mà sáng người của cô.
“Thế vợ nói cho anh biết đây là loại sách gì?"
Đối mặt với anh lúc này, Lâm Thanh Thanh cứ có ảo giác mình đang đối mặt với một con hồ ly gian xảo, cô mím môi: "đây là sách của em anh trả lại cho em đi mà!" “Nếu vợ không nói cho anh biết đây là sách gì thì anh bật đèn đấy." Lưu chính tiếp tục chậm rãi nói: "nếu em giám nói bậy thì sẽ bị phạt đó nhé!"
Giờ phút này Lâm Thanh Thanh cảm thấy, anh không chỉ là một con hồ ly đâu, mà còn là một con hồ ly thành tinh nữa!
Anh cố tình nhấn thật mạnh hai tiếng 'hình phạt, và dĩ nhiên hình phạt của anh sẽ không đơn giản rồi.
Lòng Lâm Thanh Thanh tan nát: "Chỉ là sách mà thôi! Anh đọc không hiểu đâu, trả lại cho em."
Không đợi cô nói xong, Lưu Chính đã xoay người đi bật đèn. Đèn bật lên, chiếu sáng cả căn phòng tối om, đồng thời cũng chiếu sáng luôn cả cuốn sách có bìa màu hồng nhạt trong tay anh.
Lưu Chính sửng sốt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Thì ra vợ anh thích đọc loại sách này."
Những lời này đến tại Lâm Thanh Thanh, quả thực chói tai khó chịu vô cùng.
Cô kéo chăn che đi cơ thể lỏa lồ của mình, tức giận trừng mắt nhìn Lưu Chính . Cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên, cô còn tưởng rằng anh sẽ không nghiêm túc như vậy.
Cũng không phải là Lưu Chính nghiêm túc gì, chỉ là dựa vào thói quen nhạy bén trên chiến trường nhiều năm như vậy, anh cảm thấy đây hẳn không phải là một cuốn sách đơn giản. Ban đầu anh còn tưởng là thư tình của gã nào đó gửi cho cô đấy chứ, nào ngờ được cô vợ vốn bài xích chuyện yêu của anh lại xem loại sách cấm này.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy, sự tò mò đúng là hại chết người. Nếu cô không tò mò thì đã không cầm cuốn sách này của Xuân Hoa về xem, cũng sẽ không bị Lưu Chính phát hiện ra như bây giờ.
“Không phải..." Lâm Thanh Thanh muốn giải thích, lại phát hiện mình vô lực phản bác.
Cô nói cái gì bây giờ? Chẳng lẽ lại đi nói cho Lưu Chính rằng mình không biết gì về chuyện giữa hai vợ chồng, cho nên đi tìm Xuân Hoa hỏi han, còn lấy từ chỗ cô ấy một quyển sách cấm về để nghiên cứu à?
Lưu Chính đứng một bên, bắt đầu lật xem cuốn sách trên tay.
Lâm Thanh Thanh xấu hổ vô cùng, cô muốn lấy nó lại, nhưng lúc này trên người cô lại không mặc quần áo, chỉ có thể vừa túm chăn vừa cố đứng dậy.
Nhưng Lưu Chính đứng ở tít bên kia, làm sao cô có thể với tới được, cái chăn trên người bị cô túm nên trượt xuống, làm lộ hết da thịt trắng nõn của cô ra ngoài.
Cặp vú ngọc nẩy tưng tưng.