Chương 306 Thật xin lỗi,
Cảm ơn anh Kane Filoch một lần nữa nghe được cái từ thợ săn này, anh phát hiện, anh càng ngày càng không thích cái từ này.
Ánh mät người phụ nữ trước mặt này, vô cùng trong suốt, lý trí như vậy, trong thời điểm này, anh có một loại cảm giác như bị người khác nhìn thấu.
Tiền trước kia, cơ hội bây giờ, cô nói, không có gì khác biệt cả Anh rất muốn nói, có, có sự khác biệt.
Nhưng một giây sau, liền không cách nào cãi lại… Thật sự, có khác biệt không?
Cô nói khéo léo như vậy, anh đương nhiên nghe hiểu, nếu, anh đối với chữ Hán, không hiếu biết cho lăm, thì đã có thể làm bộ nghe không hiếu.
Bàn tay, dần dần vô lực.
Trong lòng bàn tay, cũng không có nhiệt độ ấm áp của cơ thể, anh nhìn chăm chăm cánh tay kia của người phụ nữ, rất kỳ lạ, một cánh tay nhỏ gầy như vậy, lại dễ dàng lấp đầy sự trống rỗng trong lòng bàn tay anh.
Rất kỳ lạ, một cánh tay gầy nhỏ như vậy, thoát khỏi lòng bàn tay anh, dường như, lập tức trống rồng.
Người phụ nữ trước mặt, ở trong tâm mặt anh, mơ mơ hồ hồ, mờ mịt như một trận ảo giác.
Hunter?2 Anh tự chán ghét cái từ này.
Khóe mắt có thể thấy được, câu trả lời của cô, là ánh mặt lạnh lùng.
Anh chỉ có thể liếc nhìn mái tóc dài đen bóng kia.
Không cam lòng!
Vô cùng không cam lòng!
Rõ ràng đã từng gần như vậy, rõ ràng ở ngay trong lòng bàn tay, rõ ràng đang ở ngay trước mặt, chỉ trong gang tấ!
c “Người sai là cô.’ Anh nói: “Là chính cô tự đem mình khóa trong tù, tên của nhà tù, gọi là quá khứ. Giản Đồng, tôi nhìn về phía trước, cô lại nhìn về phía sau.
Cho nên trong mắt cô, vĩnh viên không thấy được tôi.”
Kane Filoch nói những lời này, vô cùng không cam lòng, cùng với sự vội vàng trong lòng muốn năm trong tay tất cả, anh hỏi người phụ nữ trước mặt: “Như vậy, cô có công băng với tôi không?”
Bả vai người phụ nữ run rẩy khó phát hiện, lông mi nhẹ động, đôi môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên. .. Cô yên lặng.
Nheo mắt, rơi vào đôi mắt bốc lửa của người đàn ông, cô ngược lại càng bình tĩnh.
“Nếu như tôi vẫn còn thời gian. . ” Cô dừng lại, con ngươi hơi lóe lên: “Tôi mà được lựa chọn, tôi sẽ giả vờ thanh cao đi tìm Mifar, từ bỏ cơ hội hợp tác lân này.”
“A ~ cô không muốn nợ tôi, đúng không.”
Đúng.
Cô im lặng nói.
Nhưng cũng không tiếp lời anh.
“Kane, bất luận như thế nào, tôi cũng rất cảm ơn lời giới thiệu của anh. Đương nhiên, khi kết thúc mọi thứ, tôi sẽ trả lại anh một cách hào phóng, để báo đáp lại lời giới thiệu của anh. Sẽ không để cho anh giúp đỡ không công”
“Chết tiệt, tôi không cần sự báo đáp của cô!
Sự báo đáp tôi cân chỉ có một” người đàn ông gấp gáp nguyền rủa, lông ngực kịch liệt phập phồng, nhìn chăm chăm người phụ nữ đối diện: “Nếu cô muốn báo đáp, thì đem chính cô đưa cho tôi. Những thứ khác, tôi không chấp nhận”
Đầu cô có chút đau, nói không thông.
“Ba năm trước, tôi thừa nhận là tôi sai rồi.
Người Trung Quốc các cô không phải có câu, quá nhỉ năng cải, thiện mạc đại yên* sao?”
(*con người không ai là không có lỗi lâm, có lôi mà có thể sửa thì không có gì tốt đẹp băng.) “Cô cứ phải vĩnh viên tự giam mình trong quá khứ sao?”
“Giản Đồng!”
Anh rất ít khi kích động, Kane Filoch nhìn chăm chăm bóng lưng kia, anh là một thợ săn ưu †ú, anh luôn luôn tự kiềm chế, nhưng hồm nay, giờ phút này, anh không muốn giữ sự kiềm chế chết tiệt này!
Anh muốn buông thả một lần!
Anh nói cô là tay cờ bạc, nhưng giờ phút này, chính anh, mới là tay cờ bạc đó.
Trong khoảnh khäc bóng lưng kia sắp biến mất ở cửa, người đàn ông bước nhanh, vọt tới, đột nhiên ôm lấy bóng lưng kia.
Giản Đồng bỏng nhiên cứng đờ, mím chặt môi, bàn tay đang thả lỏng, đột nhiên năm chặt. ..
Đẩy ra, cô không có thói quen thân mật với người khác Ra lệnh cho suy nghĩ trong đầu.
Cấm.
Cô là một người làm theo quy củ, vì vậy phải thoát khỏi cái ôm mạnh mẽ sau lưng kia. .. Ấm áp, không thể nghi ngờ, lồng ngực Kane, tỏa ra sức nóng, trong những năm tháng đó, khi ngồi đếm từng ngày một, cô từng khát khao hơi ấm, không cần một người nhất định, ai, ai cũng được.
Nhưng giờ đây, trong hàng ngàn ngày đó, cô đã không còn có thói quen thân mật với người khác nữa.
Huống chị, lại là người này.
“Tôi thừa nhận tôi hèn hạ, nhưng Giản Đồng, mời cô đi ra khỏi cái lông giam được gọi là quá khứ đó được không”
Liên tục nhắc đến hai chữ “Lông giam”, cô vô hình bực bội, thậm chí còn thẹn quá hóa giận: “Từng có lồng giam lúc nào chứ.
Tôi sống trong quá khứ lúc nào chứ.
Anh Kane, sợ là anh bị chứng ảo tưởng rồi.
Căn bản, không có gì được gọi là lông giam quá khứ cả Anh nhìn tôi đi, bây giờ sống rất tốt”
€ô nổi nóng, măng Cô giấy giụa kịch liệt, muốn thoát ra khỏi lông ngực vững chắc kia.
“Tôi nghe không hiểu lời anh nói, tôi chỉ biết là, tôi bây giờ sống rất tốt”
“Sống rất tốt? Có thật không? Giản Đồng, cô đang tự mình dối người! Cô sống rất tốt sao?
Bệnh của Giản Mạch Bạch, những chuyện trong gia đình cô nữa.
Giản Đồng, cô dám nói, cô sống rất tốt sao?”
Người đàn ông không nhịn được buột miệng nói, lời ra khỏi miệng, liền im bặt, anh buộc mình phải bình tĩnh lại, nhắm chặt hai mắt, một lân nữa mở ra, lại chạm đến mái tóc dài kia, đôi mät long lanh, không nhịn thốt lên hỏi: “Thật sự không hề sống trong quá khứ sao?
Vậy tại sao cô lại phải nuôi tóc dài? Cô chờ ai?
Chờ Trâm Tu Cẩn sao?
Anh tốt như vậy sao?”
Săc mặt Giản Đồng phút chốc trở nên ảm đạm, với tốc độ của mắt thường có thế nhìn thấy sắc mặt, nhanh chóng không còn một giọt máu nào.
“Buông ral”
Luống cuống, hoảng loạn, mất hết cảm xúc Trốn Trốn đi.
Trốn đi, sẽ tốt.
Trốn đi, sẽ quên được.
Không nhìn thấy, không nghe được, cũng sẽ không bị quay vòng vòng, trong lòng cũng sẽ không nghẹn thở và đau tức như vậy.
Cô nghĩ như vậy, liền làm như vậy.
Khoảnh khäc cô chạy trốn đó, trong mắt Kane vô cùng bất đắc dĩ Anh không tin!
Anh khồng có chỗ nào không bằng Trâm Tu Cẩn.