Chương 261: Không cần mặt mũi.
Giản Đồng dừng lại nhưng cũng không kêu Trầm Nhị đuổi hai mẹ con họ ra ngoài. Cô rũ mắt xuống lạnh nhạt quét mắt nhìn người phụ nữ đang quỳ ở dưới đất, yên tĩnh đánh giá cô ta.
Trong lòng không nhịn được chế giễu, là ai cho cô ta cam đảm chạy tới trước mặt cô để cầu tình vậy?
Điều gì khiến người tình bé nhỏ của bố cô cho rằng Giản Đồng cô là một người dễ nói chuyện!
Giản Đồng nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang quỳ trước mặt cô, vẻ mặt cô không biểu cảm nói: “Cô nói bà Giản muốn mạng sống của mẹ con hai người, bây giờ là xã hội pháp luật, cho nên bà Giản không có gan đó đâu. Tôi thấy cô dạo gần đây có vẻ mệt mỏi, cho nên tôi khuyên cô nên đi bệnh viện khám bệnh đi. Căn bệnh ảo tưởng bác sĩ cũng có thể khống chế được đấy”
Người phụ nữ đó nghe xong lời cô nói, sắc mặt trắng bệch: “Tiểu Đồng.. “
“Im miệng” Giản Đồng trực tiếp cắt đứt lời của cô ta, cô lạnh nhạt nói: “Trước đây tôi chưa hê gặp cô. Cho nên tôi mong cô gọi tôi là cô Giản “
Ở đăng sau, Trầm Tu Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Chính xác phải gọi là Cô Trầm” Giọng nói lạnh nhạt vang lên, dường như không một chút gợn sóng nhưng mà lại khiến cho người khác không cách nào từ chối được sự cứng rắn đó.
Tim của Giản Đồng đập nhanh, đôi mắt run rẩy liếc nhìn người bên cạnh. Nhưng mà cái nhìn này lại rơi vào trong mắt của người đàn ông ở bên cạnh. Người đàn ông lặng lẽ giơ bàn tay ra đặt lên trên vai của Giản Đồng, đôi mắt anh nhìn chằm chằm Trầm Nhị đang đứng ở một bên mới không phải nhìn thấy sự phản kháng trong mắt người phụ nữ này.
Nhưng mà điều này lại làm khó Trầm Nhị, cậu chủ à, anh ôm người ta thì cũng ôm rồi, còn nhìn tôi làm gì?
Một nam tử hán như anh ta lại bị người ta nhìn như một cô gái, cảm giác này rất khó chịu!
Trong lòng của Trầm Nhị nói xấu cậu chủ của mình.
Trong lòng của Trầm Tu Cần tự hỏi có nên đuổi người phụ nữ phiền phức kia đi không?
Anh có thể lập tức đuổi người đi, nhưng anh không làm như thế, là bởi vì anh muốn xem, nhân tình của lão già Giản Chấn Đông dẫn theo con trai tới tìm Giản Đồng, rốt cuộc là có mục đích gì.
Còn có một nguyên nhân khác, đó chính là, tốt nhất người phụ nữ kia làm loạn lên, sau đó hôm nay Tiểu Đồng không thể chuyển đi được.
Hôm nay không chuyển đi được thì ngày mai chuyển sao?
Ngày mai… Đó là chuyện của ngày mai.
Dù sao thì hôm nay Tiểu Đồng cũng không thể chuyển ra ngoài được, tối nay anh có thể nhân lúc Tiểu Đồng ngủ, đến ôm ôm hôn hôn sờ mó cô… Ữm…
Trầm Tu Cẩn là một chủ tịch lớn, nhưng mà anh lại không cảm thấy xấu hổ với những hành động đó, đã không cảm thấy xấu hổ mà còn cảm thấy rất tự hào.
Một người có biệt danh là “Đặt vợ và con lên đầu” tối qua đã gửi cho anh một đoạn tin nanh: “Anh em, nhìn anh chắc cũng là một người có khí chất, sao lại đắc tội vợ vậy? Anh phải nhớ 3 điều, đều là kinh nghiệm của các anh em của tôi truyền lại, kinh nghiệm đau đớn như cắt da cắt thịt đó!
Thứ nhất, động vật mà dễ thương xinh đẹp có sức hút nhất trên thế giới đó chính là “Vợ”!
Thứ hai, động vật mà không thể đắc tội ở trên thế giới này, vẫn là “Vợ”!
Thứ ba là quan trọng nhất này, nhất định phải nhớ- Không nên tính toán với vợ.”
Trầm Tu Cẩn cho rằng ý kiến của người anh em này rất đúng. Người con gái xinh đẹp nhất trên thế giới chính là Tiểu Đồng.của nhà anh. Điều này là đúng.
Người không thể đắc tội nhất cũng là Tiểu Đồng của nhà anh, điêu này cũng đúng. Nhìn vào hoàn cảnh khổ sở của anh bây giờ, còn khổ sở hơn lúc anh đắc tội với ông cụ Trâm.
Điều cuối cùng, không nên tính toán với vợ.
Điều này cũng quá đúng rồi! Thẳng tanh mà nói thì nó đã ăn sâu vào trong trái tim anh Nghĩ tới đó, cánh tay đang đặt trên vai Giản Đồng của Trâm Tu Cẩn gia tăng thêm sức lực, khoảng cách giữa hai người vô hình lại gần nhau thêm chút nữa.
“Trâm, cỏ Trầm” Người phụ nữ xinh đẹp dường như sợ hãi quá nên giọng nói run rẩy.
Trong đôi mät xuất hiện tia ủy khuất nhìn chäảm chăm Trầm Tu Cẩn đang đứng ở bên cạnh Giản Đồng.
“Cô Trâm, tôi tên là Định Noãn, Tiểu Âu họ Giản, tên là Giản Thời Âu. Tôi biết răng hôm nay tôi tới đây làm loạn là không đúng, nhưng mà tôi cũng bị ép không còn cách nào khác. Trái tim cô lương thiện, cho nên cô hãy cứu hai mẹ con tôi đi Nếu không hai mẹ con tôi không còn đường sống nữa”
“Bà Giản bà ta quá đáng lảm, tôi biết bà ta hận tôi. Nhưng mà đứa trẻ là vô tội. Bà ta có hận tôi cũng không thể chạy tới làm loạn ở trường học của Tiểu Âu. Tiểu Âu vẫn còn là một đứa trẻ, mà bà Giản lại tới trường học của nó làm loạn, thì Tiểu Ấu làm sao mà có thể đi học được nữa”
“Tiểu Đồng… Cô Trâm, tôi biết tôi có lôi với bà Giản. Nhưng mà Tiểu Âu chỉ là một đứa trẻ mới 10 tuổi. Từ khi nó sinh ra tới nay, tận đến khi bà Giản tới trường học của nó làm loạn, thì nó đều không biết nó là, nó là…”
“Là cái gì?” Giản Đồng yên lặng lang nghe những lời lẽ lên án bà Giản của Đỉnh Noãn. Từ đâu tới cuối cô đều yên lặng lãng nghe không hề cải đứt lời nói của cô ta. Thắng tới khi Đỉnh Noãn không thể nói ra những lời kia, cô mới lạnh nhạt nhìn chăm chăm bộ dạng đáng thương của người phụ nữ đó, cô hỏi: “Là cái gì?”
Con riêng!
Sao cô ta không nói ra? Không nói ra được à?
Cô không nhịn được cười.
“Sao lại không nói nữa?” Cô lạnh nhạt hỏi.
Đôi mắt của Định Noãn ngay lập tức đỏ bừng lên, cô ta nhục nhã căn răng nhìn Giản Đồng “Đứa bé đang ở đây! Cô Trâm hà cớ gì phải ép bức người khác như vậy! Muốn tôi ở trước mặt đứa trẻ nói những lời đó!”
Thì ra là cô đang bat nạt Đỉnh Noãn à… Giản Đồng cười nhẹ “Mẹ, chúng ta đừng câu xin người phụ nữ xấu xa này nữa!” Ở một bên, đứa trẻ 10 tuổi túm lấy Đỉnh Noãn: “Mẹ đừng quỳ nữa, mẹ, mẹ đứng lên đi! Chúng ta trở về nhà! Chúng ta không cầu xin cô ta nữa! Không có việc gì cả mà!”
Đỉnh Noãn ôm lấy con trai của cô ta: “Nhưng mà con sẽ bị người khác cười chê!”
“Cười chê thì cười chê, con mới không thèm sợ họ, không có gì phải lo lăng hết”
Đinh Noãn ôm lấy Giản Thời Âu, khóc lớn.
Vẻ mặt của Giản Đông không có cảm xúc nhìn chăm chăm hai mẹ con đang ở trước mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!