Chương 254: Cô, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc nữa.
Ngày thứ hai trên tiêu đề của báo khiến ai cũng kinh ngạ!
cGiản Thị đổi chủ, thiên kim tiểu thư thần bí của nhà họ Giản đã quay trở lại báo thù!
Thiên kim tiểu thư trở lại là vì cứu Giản Thị khỏi cơn khủng hoảng, hay là có mục đích khác?
Tin sốc! Giản Thị đã đổi chủ chỉ trong một đêm, nội bộ tập đoàn bất ổn, người nhà họ Giản đều vô dụng!
Hàng trăm triệu tài sản của gia đình sụp đổ, người con gái của Giản Thị không niệm tình thân, ra tay chặt đường cùng của mọi người.
Với một cái nhìn như vậy, tiêu đề của tin sốc dường như bao trùm tất cả các trang báo trong một ngày.
Có người còn đồn thổi rằng, cậu chủ nhà họ Giản Giản Mạch Bạch bị bệnh máu trắng. Mà chỉ có cô chủ Giản mới đủ tiêu chuẩn để ghép tủy cho anh trai Đột nhiên, trên mạng lại có nhiêu tin tức tiêu cực về Giản Đồng.
Trầm Tu Cẩn vừa mới rời giường, trên bàn ăn ở dưới tầng 1, quản gia đã chuẩn bị xong bữa sáng, trên bàn còn đặt một số tờ báo lớn.
Tùy tiện liếc mắt nhìn một chút, Trầm Tu Cẩn tức tới mức xé rách tờ báo. Vẻ mặt lạnh lẽo, dường như cắn răng nghiến lợi nói ra: “Điều trai Điều tra xem là ai làm!”
Trầm Nhị đã đứng yên ở bên cạnh từ lâu.
Nghe xong lời phân phó, anh ta gật đầu.
Sắc mặt của người đàn ông ở bên cạnh bàn ăn rất khó coi, anh lại liếc mắt nhìn tờ báo đang nằm dưới đất, đôi mắt tức giận dường như sắp lóe ra tia lửa.
Anh phải dùng trăm phương ngàn kế, bỏ ra bao công sức, khó khăn lắm mới lừa được cô trở về thành phố S. Còn chưa bắt đầu kế hoạch truy tìm vợ, thì những tên khốn nạn này lại nhảy ra phá hoại. Tất cả những kế hoạch dịu dàng mật ngọt của anh vẫn chưa được thực hiện mài Nếu như mà khiến cô chạy đi mất, thì Trầm Tu Cẩn anh sẽ không có lần may mắn nào nữa, sẽ không bao giờ tìm được cô nữa.
Trầm Tam đứng ở một bên, nghe thấy tiếng nghiến răng của ông chủ mà anh ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Sau khi Trâm Nhất phạm phải sai lầm bị gạt ở một bên, về sau cũng không được Trầm Tu Cẩn sai làm bất cứ chuyện gì nữa. Dường như anh ta trở thành một lọ nước tương dư thừa. Trầm Tu Cẩn phạt Trầm Nhất nhưng lại không đuổi anh ta đi, người khác không rõ nguyên nhân, nhưng mà Trầm Tam và những người khác đi theo Trầm Tu Cẩn đều biết. Bất luận là Trầm Nhất, Trầm Nhị, hay là những người khác. Bọn họ mặc dù là thuộc hạ của Trầm Tu Cẩn, nhưng mà từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.
3 năm trước, Trầm Tam dần dân thay thế Trầm Nhất, anh ta cùng với Trầm Nhị trở thành cánh tay đắc lực của Trầm Tu Cẩn.
Trong mắt của Trầm Tu Cẩn toát ra vẻ nguy hiểm, vẻ mặt lạnh lùng gọi điện thoại cho Hi Thần: “Tiêu đề của báo ngày hôm nay, giúp tớ điều tra một chút, xem là ai giở trò. Giúp tớ” Trầm Nhất có thể sẽ không thể tìm hiểu nhiều thông tin được bảng Hi Thân Hi Thân vân còn đang ngủ say thì bị cuộc điện thoại đánh thức dậy, giọng nói vần còn lơ mơ ngái ngủ, nhưng người thì bật dậy, không tin nói: “Tớ không nghe nhầm đấy chứ? Từ lúc nào cậu lại khách sáo với bạn bè như vậy hả A Cẩn?” Thậm chí còn dùng từ “Giúp”.
Trâm Tu Cẩn nhăn cỏ, nếu như không phải chuyện này liên quan tới Giản Đồng thì bây giờ anh ta rất muốn tất điện thoại của tên nhóc này.
Lịch sự nói chuyện với anh ta, anh ta còn căn nhăn. Thế là Trâm Tu Cẩn tức giận nói: “Về sau tất cả những chuyện liên quan tới Giản Đồng không được để lên báo.”
Đầu óc của Hi Thần choáng váng, trong điện thoại đã vang lên những tiếng tút tút “Ê..” Tình hình gì đây?
Một giây trước Hi Thần còn đang ngái ngủ, giờ tinh thân đột nhiên phấn khích lên, sẽ không phải là…
Anh ta liền vội vàng hét to lên: “Bác Lục Bác Lục, nhanh câm báo ngày hôm nay tới cho tôi”
Bác Lục là quản gia của nhà họ Hi.
Bởi vì tài sản của nhà họ Hi có tính đặc thù, cho nên nhà họ Hi từ trước tới nay không thiếu những loại báo lớn. Rất nhanh, một chông báo được đặt trên một cái khay gõ và đặt lên trên chiếc tủ bên cạnh giường của Hi Thân Không đợi khay báo được đặt xuống hản hoi, Hi Thân đã lao tới câm lấy một tờ báo và đọc lướt qua.
Thực ra vốn dĩ không cần phải hao công tốn sức đi tìm, tiêu đề của tờ bào rất to và rõ ràng hiện lên trong mät anh ta!
Cũng không cần môi phần phải đọc từ đầu tới đuôi, chỉ cần nhìn chủ đề thì nháy mắt Hi Thân đã hiểu ra, tại sao mới sáng sớm mà tên họ Trâm kia lại tức giận như vậy.
Đôi mắt trợn tròn lên… Tên họ Trâm đó chỉ có khi gặp những chuyên liên quan tới người con gái kia mới căng thắng như vậy. Anh ta nói có sai đâu mà, tên họ Trầm hôm nay nhờ anh ta làm chuyện đó lại khách sáo nói một chữ “Giúp”.
Trong nháy mắt đủ loại cảm xúc không nói nên lời. Mọi người thường nói, Trâm Tu Cẩn thay đổi cuộc sống của Giản Đồng. Thực ra Giản Đồng mới là một bình nước ấm đang đun sồi, từng ngày thay đối con người của Trâm Tu Cẩn.
Lúc Giản Đồng mở cửa phòng ra thì Trầm Tu Cẩn đã ăn mặc gọn gàng lịch sự đứng ở cửa nhà cô.
Cánh cửa mở ra, Giản Đồng bị người đang đứng ở ngoài cửa làm cho giật mình, lùi về phía sau mấy bước.
Trên eo đột nhiên bị một bàn tay quấn quanh Giản Đồng rõ ràng cảm thấy, cánh tay đó như một thanh sắt quấn chặt lấy eo của có, khiến cho da thịt trên eo cô đau đớn.
“Anh Trầm, xin anh buồng tôi ra” Người con gái bình tĩnh nói, ngữ khí nhẹ nhàng khiến người khác cảm thấy, người con trai đang tiếp xúc thân mật với cô chỉ là một người lạ qua đường không quen biết, không cẩn thận đụng vào cô mà thôi Đôi mát của người đàn ông tối sâm lại. Thì ra, đây chính là cảm giác khi bị người mình yêu từ chối… Anh đã từng rất ghét người con gái này, không biết đã từ chối cô bao nhiêu lân. Lúc đó, có phải cô cũng có loại cảm giác đau khổ không nói nên lời này không.
Đôi mất đen nháy của người đàn ông ẩn nhân một tia đau đớn Nhưng, so với đau khổ, anh càng thích nhìn cô, nhìn nụ cười của cô, ghét cái cảm giác mà cô ghê tởm khi nhìn anh! Cánh tay đang đặt trên eo cô càng dùng sức nãm chặt hơn, người đàn ông hơi rũ mắt xuống… Thật tốt, giây phút này cô đang ở trước mät anh… Đây không phải là mơi Anh lại siết chặt cánh tay của mình, đôi tay giống như một chiếc kìm sát, giam chặt cô ở trong lòng. Cảm giác được sự từ chối của người con gái ở trong lòng, trong giây phút đó, anh cảm nhận được nỗi đau đang dần dần lan tỏa ở trong lòng. Nhưng mà, nó chẳng là gì so với việc… Cô ấy đang ở bên cạnh anh, đang ở trong lòng anh, còn điều gì may mãn và hạnh phúc hơn nữa chứ?
“Đừng động đậy, được không?” Không biết từ lúc nào âm thanh đã trở nên khàn khàn. Người con trai ôm lầy người con gái, bàn tay to đặt lên trên đầu của cô: “Để anh dựa vào em như vậy một lúc, có được không?”
Bàn tay vốn dĩ muốn đẩy anh ra hơi ngập ngừng, là cô nghe nhầm sao?
Cô có một cảm giác nực cười, đó chính là người đàn ông ở trước mặt này đang cầu xin cô.
Trâm Tu Cẩn câu xin cô sao?
Trầm Tu Cẩn cầu xin Giản Đồng?
Nực cười!
Một truyện đùa!
Người đàn ông mạnh mẽ này sẽ đi cầu xin người khác sao?
Cô một mặt vừa cảm thấy thật là nực cười, một mặt vừa nghĩ, người này rồt cuộc lại đang chơi trò gì đây?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!