Chương 46
Bạch San San lợi dụng đoạn phim thử vai của cô để giúp.
đỡ Giang Linh Vận xuất hiện trong chương trình thực tế, bôi nhọ cô trước mặt phó đạo diễn Jason, khiến cô trở thành một nữ diễn viên bị từ chối nhận diễn, tiếp đó sử dụng các thủ đoạn dơ bẩn… đợi sau khi Nhan Ôn về nước, sẽ không còn cơ hội lật ngược.
Nếu Nhan Ôn không nhận được tin tức trước đó, thì hiện †ại vẫn đang nằm trong mù mờ.
So với tâm cơ của Bạch San San, Nhan Ôn thua kém một trời một vực, nhưng Nhan Ôn lăn lộn trong giới điện ảnh bao nhiêu năm nay cũng không phải dạng hiền lành gì.
Hôm nay cô dám khiêu khích .Jason và Bạch San San, vì cô nắm chắc phần thẳng, nữ diễn viên phương Đông có thể khiến tổ đạo diễn không nỡ buông tay chỉ có thể là côi “Nhan Ôn, bây giờ cô còn muốn tranh cái này ư?” Bạch Triết Hiên nhíu mày nhìn Nhan Ôn, dường như không quen biết cô, Nhan Ôn của lúc xưa luôn nghe lời anh, nhẫn nhục chịu đựng, nay đã hoàn toàn thay đổi!
“Đúng, chỉ cần phía Jason đồng ý cho cô tham gia, thì tôi có lý do gì từ chối cơ? Cô cũng là nghệ sĩ của Huy.
Hoàng, điều này chẳng gây hại gì đến công ty”
“Chị San San!” Giang Linh Vận đứng ngồi không yên, nếu cùng xuất hiện với Nhan Ôn trong một khung hình thì cô †a có thể bị lu mờ trong tức khắc.
“Việc này cứ định đoạt như thế, chỉ là hành trình ghi hình vô cùng khẩn trương, nếu trước tám giờ sáng mai, .Jason vẫn không hồi tâm chuyển ý thì tôi lập tức phái người đưa cô về nước” Bạch San San trầm ổn lên tiếng, cô ta chắc chắn Jason là một người hay ghim thù, Nhan Ôn dám làm ông khó xử trước mặt nhiều người, ông ta tuyệt đối sẽ ngăn cản Nhan Ôn tham diễn.
Đến lúc đó, vấn đề không nằm ở bọn họ nữa.
“Là cô nói đó nha” Nhan Ôn đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Cửa vừa đóng lại thì Giang Linh Vận liền kéo tay Bạch Triết Hiên: “Giờ phải làm sao? Nếu .Jason điều tra được.
những lời nói đó đều do chúng ta bịa đặt, vậy sẽ…”
“Im miệng!” Không chờ Bạch Triết Hiên trả lời, Bạch San San đã nghiêm mặt ngăn cản lời nói của cô ta: “Tưởng đây là nhà cô à? Muốn nói gì nói! Triết Hiên, dẫn cô ta về nhà ngay”
“Vâng, chị ba” Bạch Triết Hiên không dám làm trái ý của Bạch San San, kéo Giang Linh Vận rời khỏi.
Trong phòng họp, ánh mát Bạch San San dần trở nên hiểm ác, cô gọi điện cho khách sạn, bảo người ghi hình kia đi gặp Nhan Ôn trước, chờ sau khi tin xấu nổ ra thì không sợ Nhan Ôn không nhục nhã cúi đầu.
Nhưng người của khách sạn nói với cô rằng Nhan Ôn vốn không vào ở khách sạn này! Căn phòng trống trơn từ tối hôm qua.
“Cái gì?” Bạch San San cúp máy, phái người điều tra chỗ ở của cô, dù có theo dõi cũng phải biết cô đang ở đâu.
Sự việc dường như không thuận lợi như trong tưởng tượng của cô, Nhan Ôn không hề đơn giản.
Tại viên trang.
Nhan Ôn nhìn tấm thiệp mời của Giang Tùy An đưa cho mình, mỉm cười: “Có phải lại khiến anh lo lắng vì em rồi không?”
“Chẳng là gì cả, chỉ hoàn thành trước kế hoạch của tuần sau thôi mà” Gương mặt nghiêng của anh vô cùng điển trai cuốn hút.
Đây là hội triển lãm điện ảnh do chi nhánh của công ty Giải trí Đại Hoa tổ chức, những người có mặt đều là diễn viên điện ảnh đẳng cấp trong giới và biên kịch đạo diễn chuyên nghiệp nhất, nghệ sĩ dưới trướng Bạch San San cũng chẳng có tư cách tham gia, nên Nhan Ôn không cần lo lắng mối quan hệ hôn nhân giữa cô và Giang Tùy An sẽ bị công khai.
“Lần nào anh cũng suy nghĩ thấu đáo thay em như thế”
Cô tiến lên phía trước, giơ tay ôm Giang Tùy An, đầu tựa lên vai anh, dựa dẫm vào anh khiến Nhan Ôn thả lỏng không ít.
Bờ môi mỏng của Giang Tùy An nhếch lên, nắm cằm của Nhan Ôn, đôi mắt thâm thúy lướt qua mặt cô, dừng lại trên đôi môi của cô, hôn lên đó.
Xâm nhập và chiếm hữu từng chút một, hai người đang chìm đắm vào trái ngọt của nụ hôn.
Đợi Nhan Ôn chịu đựng hết nỗi, Giang Tùy An mới buông cô ra, hít một hơi sâu, ngữ khí tràn đầy vẻ chịu đựng và trầm khàn: “Nếu chẳng phải tối nay em bận việc, thì anh sẽ không tha cho em dễ dàng như thế đâu: “Vậy em phải cám ơn ông Giang đã thủ hạ lưu tình…”
Nhan Ôn cười ngọt, buông thõng tay ra.
Cô rất thích phương thức sống chung với anh, gần gũi đến vậy, lại tôn trọng hỗ trợ lẫn nhau, đây là mối quan hệ hôn nhân lý tưởng nhất, không ai hoàn toàn chiếm hữu đối phương, nhưng lại là người thân cận nhất với đối phương trên cõi đời này, ngoại trừ Giang Tùy An, ai có thể cho cô niềm hạnh phúc như thế.
“Anh sẽ phái người tiễn em đến đó, tối nay anh sẽ không ra mặt, những việc còn lại đều trông cậy vào em”
Nếu có Giang Tùy An bên cạnh, thì anh sẽ trở thành tiêu điểm của hội trường, huống chi anh cũng chỉ muốn cung cấp một cơ hội để Nhan Ôn cạnh tranh với Giang Linh Vận, chứ không phải chỉ đạo hoàn toàn phương hướng của vụ việc, nếu không chỉ cần một câu nói của anh, tổ đạo diễn sao dám không dùng Nhan Ôn.
Nhưng khi đó sẽ không còn là cơ hội do Nhan Ôn tự tay đoạt lấy, cô sẽ cảm thấy không vui.
“Vâng”
Đáp lại bằng nụ hôn nhẹ nhàng, ánh mắt Nhan Ôn tràn đầy ý cười, người đàn ông này rất hiểu cô, biết cô muốn gì.
Buổi tối, một chiếc xe hơi hạng sang lái vào bãi đậu xe.
Xung quanh đều là vệ sĩ, Nhan Ôn được nhân viên công tác chỉ dẫn, chậm bước tiến vào hội trường triển lãm.
Nhan Ôn trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc đầm dạ hội màu xám bạc do Giang Tùy An chuẩn bị cho cô, phần thân đầm được thiết kế tinh xảo đã để lộ hình thể quyến rũ của cô một cách hoàn mỹ, phối hợp phụ kiện tóc và dây chuyền, cả người cô như nàng tiên bước xuống từ Tầng mây, gương mặt mang biểu cảm bình thản như nước, nghênh đón toàn bộ ánh nhìn ngưỡng mộ tán thưởng của mọi người mà không hề khép nép.
“Ngôi sao phương Đông?”
“Trông cô ấy rất quen, tôi chắc chắn đã từng gặp! Là ai…”
Sự xuất hiện của Nhan Ôn gây chú ý đến không ít người, dù sao cô cũng từng là ảnh hậu đi khắp các lễ trao giải quốc tế và tuần lễ thời trang, khí chất tự nhiên lan tỏa không phải ai cũng có thể sánh bằng, nhưng cô đã lui về ở ẩn vài năm, ảnh đàn người mới xuất hiện đầy, gương mặt của cô được tô điểm lớp màu thần bí.
Ngay lúc mọi người đều đang suy đoán, một giọng nói vang lên xuyên qua đám đông.
“Nhan Ôn!”
Cô nghe tiếng ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy Nassa đẩy vài người đang chặn trước mặt bọn họ ra, mừng rỡ tiến về phía cô, ôm chặt lấy cô: “Chị thật không ngờ có thể gặp mặt em ở đây! Chúng ta đã không gặp nhau ba năm trời!
Em vần khỏe chứ?”