Sau khi Lý Vĩ nghe lời bàn tán xôn xao của nhận viên tại phim trường, ý định muốn khiến Hề Mạn thay thế Nhan Ôn trở thành nữ chính lại manh nha thêm một lần nữa, nếu ông Hải đức cao trọng vọng như vậy, lại ghét Nhan Ôn thế kia, phải chăng có thể lợi dụng đôi chút, thuận nước đẩy thuyền?
Anh ta tìm kiếm cơ hội, gặp mặt Úc Nam hỏi riêng: “Đạo diễn Úc, Nhan Ôn cứ thể bỏ vai nữ chính, đi làm trợ lý cho người khác sao? Có ảnh hưởng tới tiến độ của đoàn phim không?” “Cảnh của cô ấy được tập trung ghi hình vào ban đêm.” “Thế nhưng làm vậy sẽ liên lụy các diễn viên đóng cùng cô ta, tôi và cô ta có mấy cảnh quay sau hai ngày nữa, chẳng lẽ mỗi ngày tôi phải chờ đợi cô ta đến nửa đêm ư?” Lý Vĩ hơi nhíu mày, tỏ vẻ không ưng ý. “Vậy ý của anh là?” Úc Nam ngửi thấy mùi âm mưu, hoặc có lẽ Lý Vĩ vẫn chưa từ bỏ chủ ý loại Nhan Ôn. “Tôi chẳng có ý gì cả, chỉ cảm thấy ông làm đạo diễn, đáng lẽ phải xem đại cục làm trọng, không thể vì một diễn viên mà phá lệ được chứ.”
Nói xong Lý Vĩ quay người rời khỏi, Úc Nam dõi nhìn bóng lưng của anh ta, đôi mắt dần dần chìm lắng.
Tuy Nhan Ôn không để trợ lý Anh Muội báo cáo chuyện cô trở thành trợ lý của ông Hải, nhưng Giang Tùy An luôn quan tâm đến động thái trong đoàn phim, rất nhanh đã nhận được tin tức từ người khác, anh không trách móc Nhan Ôn không kể, chỉ cảm thấy lần này ông lão nhà mình làm chuyện quá đáng rồi!
Ông lão này dám để bà xã của anh chịu bao cực nhọc, anh sẽ ghi nợ từng món, sớm muộn gì cũng phải lấy lại cả lời lẫn lãi!
Nhưng anh cũng cảm thấy đây là dịp tốt để ông lão và Nhan Ôn hiểu rõ lẫn nhau, nên anh chỉ có thể dặn Anh Muội ghi nhớ từng việc mà ông lão bắt Nhan Ôn làm, và còn phải ghi chép thật rõ ràng!
Lý Vĩ luôn suy nghĩ tìm cách làm thế nào lợi dụng chuyện ông Hải ghét Nhan Ôn, đá Nhan Ôn ra khỏi đoàn phim.
Tối nay lại có cảnh đóng chung giữa Lý Vĩ và Nhan Ôn, chẳng biết có phải do Nhan Ôn luôn ở cạnh nghe ngóng ông Hải và người khác trò chuyện với nhau không mà lúc đóng phim, cách biểu diễn của Nhan Ôn khác hẳn mọi ngày…
Lúc cô biểu diễn, có thể chăm sóc tới góc độ ống kính tốt hơn, dường như đã càng thoải mái theo ý mình hơn.
Lý Vĩ đi ngang Nhan Ôn, vô thức sở khẩu súng nhưng lại phát hiện khẩu súng đã nằm trong tay của Nhan Ôn, đây là một cảnh quay vô cùng đơn giản, mà Lý Vĩ bị NG tận hai lần
Bởi vì tâm tư của anh ta vốn không nằm trong bộ phim, mà đang suy nghĩ làm thế nào đá Nhan Ôn ra khỏi đoàn phim! “Lý Vĩ, anh bị sao vậy? Đi nghỉ ngơi một lát đi!” Úc Nam hô lên một tiếng, tiếp tục xem lại cảnh quay vừa rồi.
Ông lão Giang đang theo dõi ở phía không xa: “Hứ, xem như cô lĩnh ngộ nhanh chóng, không phải là khúc gỗ.”
Dù ông lão Giang mượn họ tên và thân phận của ông Hải để ức hiếp Nhan Ôn, đây đều là việc đang thử thách cháu dâu của mình, nhưng nếu người ngoài muốn ức hiếp Nhan Ôn! Chính là ba chữ, không thể nào, đây chính là tính cách của người nhà họ Giang.
Sáng hôm sau, ông lão Giang bắt gặp sắc mặt của Nhan Ôn hơi tệ, bèn năm ngủ trong phòng suốt cả buổi sáng, Nhan Ôn cũng có thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi một lát.
Buổi trưa, cô tiếp tục đi theo ông lão Giang đến đoàn phim theo dõi các diễn viên khác quay phim. “Việc đóng phim không thể vội vàng, cũng không thể chỉ trả lời thoại một cách cứng nhắc, mà phải khéo léo hóa hủ bại thành thần kỳ, lợi dụng tư thế tay và biểu cảm để bổ sung lời thoại, như vậy sẽ không trở thành một khúc gỗ chỉ biết đọc lời thoại.” Ông lão Giang đang trò chuyện cùng người khác, nhưng những lời nói này lại cố tình nói cho Nhan Ôn nghe.
Nhan Ôn nghe và ghi nhớ trong lòng, sau đó ghi lại cẩn thận những chỗ cần nâng cao của bản thân.
Lý Vĩ vừa vặn lướt ngang, sau khi nhìn thấy ông Hải và Nhan Ôn, hình như đã có chủ ý nào đó, cúi đầu nói với trợ lý một câu rồi nhanh chóng rời khỏi.
Sau đó trợ lý của Lý Vĩ nhân lúc Nhan Ôn chuẩn bị đóng cảnh quay tối, ngăn ông lão Giang lại, mời ông đến nhà hàng gặp Lý Vĩ.
Ông lão Giang quay người nhìn hướng rời khỏi của Nhan Ôn: “Được, dẫn đường đi.”
Mười mấy phút sau, ông lão Giang đi vào một căn phòng tao nhã trong khách sạn, Lý Vĩ đang chờ ông. “Có chuyện gì?” Ông lão Giang đi thẳng vào đề. “Ông Hải, dạo gần đây tôi nghe nói ông không hài lòng về việc Nhan Ôn thủ vai nữ chính, vậy thì tôi nói thẳng đây, tôi có ý nghĩ giống hệt ông, tôi muốn để Hề Mạn đóng vai nữ chính, vì vậy… Xin ông tìm cách loại bỏ Nhan Ôn, về mặt tiền nong, tuyệt đối không để ông thiệt thòi đâu.” Lý Vĩ quan sát hai ngày nay, cảm thấy nếu ông Hải chán ghét Nhan Ôn thế này, nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của anh ta.
Thế nhưng…
Ông lão Giang nhìn chòng chọc anh ta vài giây chăm chú, hỏi ngược rằng: “Cậu cảm thấy tôi chán ghét Nhan Ôn thế sao?” “Chẳng lẽ không phải ư? Nếu không, tại sao bao nhiều diễn viên, ông cứ phải chĩa mũi nhọn vào cô ta chứ?” “Thật quái lạ, tôi chán ghét ai, nhằm chĩa vào ai, thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu có thể nhìn thấu ư? Vả lại, cậu không cho Nhan Ôn đóng vai nữ chính, cậu muốn để Hề Mạn đóng, cậu cảm thấy diễn xuất của Hề Mạn mạnh hơn Nhan Ôn à?” Ông lão Giang bỗng dưng trở nên nghiêm nghị, ức hiếp cháu dâu của ông? Cũng chẳng thèm hỏi thử ông có đồng ý hay không.
Lý Vĩ hơi ngại ngùng, đang định tiếp tục khuyên nhủ, thì ông lão Giang ném ra một câu khiến anh ta muốn đào hố chui xuống. “Lần trước cảnh quay tai nạn xe, Nhan Ôn đã không thèm chấp nhất với các người, sao các người mặt dày vô liêm sỉ thế này chứ!”