Chương 117
Chiếc xe lăn bánh được mười mấy phút, Nhan Ôn tựa vào trong xe, cơn buồn ngủ ập tới.
Cô tiến vào giới giải trí vì yêu thích công việc này, nhưng không ngờ mọi thứ trong ngành đều ép người quá đáng như vậy, cô đi đến ngày hôm nay cũng bất đắc dĩ, chỉ có cô tự hiểu rõ nhất.
May thay, hiện tại có Giang Tùy An ở cạnh, cô mới cảm thấy không cô độc và đáng sợ.
Tài xế dừng xe: “Bà chủ, đến nơi rồi.”
Nhan Ôn mỉm cười gật đầu, vừa định bước xuống, cửa xe đã bị người khác mở ra, cô bất ngờ ngẩng lên nhìn, vừa vặn lọt vào đôi mắt thâm thúy của người đàn ông. “Sao anh lại..”
Anh đột nhiên xuất hiện như thế! “Nhớ em quá, nhất định phải gặp em ngay.” Giang Tùy An cười giường tay ra, đỡ cô xuống xe.
Đây là sự dịu dàng biết bao phụ nữ hằng mơ ước.
Nhan Ôn cười hiền dịu, đặt bàn tay của mình vào tay anh, bĩu môi nói: “Càng sống cùng với anh, em càng phát hiện, thỉnh thoảng quả thật chúng ta rất thấu hiểu nhau, lúc nãy em vừa nghĩ rằng hơi mệt mỏi, nếu có anh bên cạnh thì tốt biết mấy, sau đó vừa ngẩng đầu thì anh xuất hiện rồi.”
Khi Nhan Ôn nói câu này, đáy mắt dường như lấp lánh tựa ngôi sao sáng.
Sự ăn ý ngầm đó càng khiến cô rung động.
Giang Tùy An nắm chặt tay cô: “Có lẽ do tâm linh tương thông.”
Anh nghiêng người ôm lấy cô, cả hai cùng tiến vào bếp ăn, trong suốt bữa ăn Giang Tùy An không hề nhắc đến vụ việc đại diện lần này, Nhan Ôn cũng không kể lại.
Chẳng phải bọn họ không để tâm đến VỤ việc này mà không hi vong phiền phức trong công việc ảnh hưởng đến bầu không khí riêng tư của họ.
Thời gian dùng bữa một tiếng đồng hồ, họ ăn rất chậm, trò chuyện cũng rất vui vẻ.
Tóm lại, tất cả chủ đề đều không liên quan đến giới giải trí.
Sự yên tĩnh hiếm có khiến Nhan Ôn rất thả lỏng, cơn buồn ngủ và mệt nhọc sớm đã bị cô ném vào góc xó nào đó. “Ăn xong chưa? Có muốn húp một chén canh không?” Giang Tùy An dịu dàng đưa khăn giấy cho cô.
Nhan Ôn lắc đầu, vừa cười lau miệng vừa trả lời: “Dù sao thì em cũng là nữ diễn viên cần quản lý tốt thân hình của mình cơ!”
Giang Tùy An quá nuông chiều cô rồi. “Không mập, ít nhất em phải tăng thêm mười ký mới cần giảm béo.” Giang Tùy An nghiêm túc tính toán, sau đó cười nói rằng: “Nhưng mà lúc đó anh sẽ không cho phép em giảm cân đâu.”
Một nữ diễn viên cần dùng nhan sắc và thân hình để thu hút khán giả không phải là điều Nhan Ôn muốn.
Chỉ cần cô khỏe mạnh vui vẻ mới là thứ quan trọng nhất.
Nhan Ôn mỉm cười tựa vào vai anh, chậm rãi thuật lại câu chuyện ngày hôm nay: “Em có chút không nỡ, dù sao cô ta còn rất trẻ, có thể bị người khác lợi dụng.” “Lúc trước chủ động ứng tuyển, gia nhập Huy Hoàng chính là cô ta, Hàn Lãng đến Huy Hoàng chào mời em, kẻ chủ động ngăn xe của Hàn Lãng cũng là cô ta, tất cả những thứ này đều do cô ta tự làm tự chịu, cô ta phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình, tuổi tác không thể trở thành tấm chắn bảo vệ của cô ta được.”
Nhan Ôn dùng tay chống cằm: “Nói thì nói như thế, có thể thời gian em ở trong ngành này quá lâu, nên hay đa sầu đa cảm ” “Bài học dạy dỗ của em không nặng lắm, nếu là nghệ sĩ khác, cô ta sớm đã bị phong sát rồi.”
Giang Tùy An vuốt ve mái tóc dài của cô: “Về nhà thôi.”
Ba chữ dịu dàng như vậy, khơi dậy nụ cười nơi khóe miệng của Nhan Ôn, cô cười ngọt ngào: “Vâng.”
Sáng Nghệ không ngừng tạo thanh thế cho Hàn Uyển Nam, đơm đặt câu chuyện khó bề phân biệt, còn ám chỉ vì Snow từng mời Hàn Uyển Nam, có ý định để bọn họ cùng đại diện, nhưng Nhan Ôn không thèm chung hợp đồng với “Tiểu Nhan Ôn”, nên mới có vụ việc giở thói tự cao về sau.
Trong nhóm người hâm mộ của Hàn Uyển Nam phát ra một thước phim ngắn khoảng vài chục giây, Hàn Uyển Nam đứng trước ống kính khóc lóc xin lỗi người hâm mộ, tự trách bản thân không có năng lực, đang suy nghĩ về việc nghỉ ngơi và rời khỏi giới giải trí người hâm mộ của cô ta đều đổ hết vụ việc này lên đầu Nhan Ôn, tất cả chạy sang Weibo của Nhan Ôn mắng chửi, còn không ngừng đăng bài, kêu gọi Nhan Ôn cút khỏi giới giải trí.
Người hâm mộ của Nhan Ôn đương nhiên không thể nhẫn nhịn bèn khai chiến cãi vã trên mạng.
Khi A Lạc người quản lý của Hàn Uyển Nam nhận được món quà đã vô cùng bất ngờ.
Hàn Uyển Nam vừa nghe thấy, ngẩng đầu lên quan sát món quà được gói ghém tinh tế kia, trông chiếc hộp có vẻ rất đất giá. “Em xem thử nào!” Cô cầm lấy và mở ra, liền bị choáng ngợp: “Đẹp quá đi.”