Lúc Phương Nhật Hạ bước ra, Giang Vĩ gần như là nín thở.
Cô gái trước mặt môi đỏ răng trắng, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, hai cánh tay trắng ngần lộ ra, gam màu xanh đậm càng tôn thêm sắc da trắng đến phát sáng của cô, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, giống như chỉ cần dùng sức một chút là sẽ bẻ gãy, đôi chân thon dài tinh tế lộ ra ngoài…
Đẹp đến loá mắt!
Thiếu nữ ngượng ngùng đi tới trước mặt Giang Vĩ xoay vài vòng: “Có đẹp không?”
Giang Vĩ chỉ thấy người con gái trước mắt mình giống như một tiểu tiên nữ chói mắt đang hạ xuống trần gian, đẹp đến mức thở không thông.
Phương Nhật Hạ thấy anh không nói gì, cho là ánh sáng trong phòng tối nên anh không nhìn thấy rõ, cô nhích người tới gần anh hơn, đôi mắt toả sáng như đèn pha, lặp lại câu hỏi: “Có đẹp không?”
Giang Vĩ cảm nhận cô gái đột nhiên tới gần, hương thơm sữa ngọt ngào quanh quẫn bên chóp mũi, hô hấp anh đình trệ.
Phương Nhật Hạ nhìn vào mắt anh, trong đó chỉ chứa duy nhất hình bóng cô, thiếu nữ vui vẻ, nghĩ đến bản thân mình vô cớ náo loạn không vui còn hờn dỗi vô cớ với anh, còn anh thì lại gặp phải chuyện như thế, cô lại không giúp được gì.
Thế là Phương bạn gái nhỏ Hạ trước ánh mắt ngẩn ngơ mông lung của chàng trai, cúi người xuống đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt trên môi anh.
Giang Vĩ không kịp phản ứng, sau khi lấy lại tinh thần, nhân lúc cô định rời đi, anh kéo người xuống mạnh mẽ hôn lên cánh môi phấn nộn thơm ngọt.
Ban đầu Giang Vĩ còn hơi trúc trắc hôn cô, nhưng dần dà về sau đã nhanh chóng học được kĩ xảo mà triền miên nhấm nháp môi cô, ăn đến say sưa ngọt ngào, sau đó liền nhân cơ hội cô há miệng thở dốc mà cho đầu lưỡi tiến vào.
Lưỡi anh thong thả ung dung càn quét toàn bộ khoang miệng cô, trái tim cô theo động tác của anh mà run lên, hô hấp có chút khó khăn.
Vì là nụ hôn đầu nên hai người duy trì không bao lâu liền thở hổn hển tách ra.
Giang Vĩ nhìn vệt nước trên môi cô, ánh mắt tối sầm lại.
Thế nhưng rốt cuộc anh vẫn kiềm chế lại bản thân, thật sự muốn hôn cô thêm vài lần cho đã cơn ghiền, nhưng lại sợ doạ đến cô gái nhỏ.
…
Đầu tháng mười, bầu trời đã bắt đầu chuyển lạnh.
Phương Nhật Hạ vốn sợ lạnh, trên người cũng mặc nhiều hơn người khác một chút, cả người cô được áo khoác bao bọc trông như một con nhím nhỏ đáng yêu.
Là lớp chọn nên đãi ngộ cũng khác lớp bình thường, trời lạnh còn có máy để sưởi ấm nhưng thật ra hiệu quả cũng không cao lắm, nhưng ít ra vẫn có thể chống đỡ được qua mấy tiếng đồng hồ.
Giang Vĩ ở bên cạnh lấy ra túi chườm ấm đặt vào trong lòng bàn tay mềm mại của Phương Nhật Hạ, nhỏ giọng nói: “Qua một lát sẽ ấm lên thôi.”
Phương Nhật Hạ cảm động, bạn trai cô đúng là chu đáo, bây giờ đi kiếm đâu ra một chàng trai tốt như thế này?
Nhất định là kiếp trước cô đã đi giải cứu cả dãy ngân hà, nếu không thì với tài đức của cô, sao anh có thể để ý tới?
Tâm trạng bị mùa đông làm cho buồn bực cũng trở nên vui vẻ, nhanh chóng vùi đầu vào giải đề.
Diệp Mộng Dao vừa hay nhìn thấy cảnh này, rõ ràng buổi sáng còn chưa ăn gì mà bây giờ đã cảm thấy vô cùng no???
Cô ấy bình thường có quan hệ rất tốt với Phương Nhật Hạ, tiếp xúc lâu dần nên biết tính tình của cô, trêu chọc nói: “Đại bảo bối Hạ Hạ, mới sáng sớm có thể để tâm hồn tớ ấm áp chút không hả!”
Phương Nhật Hạ hất cằm nhìn cô ấy bằng ánh mắt “cẩu độc thân như cậu làm sao hiểu cảm giác có bạn trai” này.
Diệp Mộng Dao: “…”
Ngoại trừ Trương Băng Nghiên tính tình hai mặt ra thì hai cô gái còn lại trong lớp đều rất đáng để kết giao, đặc biệt là Diệp Mộng Dao ở trước mặt.
Tính cách cực kì tốt, ở gần có cảm giác như rất gần gũi, đã thân quen được nhiều năm.
Ngày mai là tới kì hạn thi thử ở trường trung học phổ thông XX.
Không khí ở lớp học cũng không vì cái giá lạnh của mùa đông mà cản trở, người nào người đó đều hận không thể dán mặt lên đống đề trước mặt, làm đến mức cả người cũng nóng lên.
Chủ nhiệm lớp bước vào nhìn thấy cảnh này, lập tức cười ôn hoà: “Ngày mai các em cố gắng phát huy hết năng lực của mình. Tuy chỉ là một kì thi thử nhưng không được xem thường.”
Ông cũng chỉ động viên vài câu, dù sao lớp chọn của bọn họ đều là những đứa trẻ tinh anh nhất trong trường, không cần lo lắng quá nhiều.
…
Buổi tối Phương Nhật Hạ vẫn không ngừng chăm chỉ giải đề, cô biết bản thân không được thông minh giống như người khác, nên học tập so với người khác là chăm chỉ gấp bội lần.
Kì thi phân ban lần trước là lần đầu tiên Phương Nhật Hạ đột phá thành công, nhưng cô hiểu rõ bản thân, bởi vì có chút may mắn nên những câu cô không biết làm lại khoanh đúng.
Vì vậy sau đó bản thân lại càng nỗ lực hơn, thời gian người khác dùng để giải trí cô lại đang giải đề, người khác đang ngủ thì cô lại đang giải đề, người khác đang nói chuyện bàn tán thì cô vẫn là đang giải đề…
Tóm gọn lại một câu: Có chút liều mạng!
Bất tri bất giác cô học đến nửa đêm, cũng không biết đã ngủ quên trên bàn từ khi nào.
Lúc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, cô ho khan vài tiếng mới mở mắt.
Sau đó nhận ra có gì đó không ổn lắm, cổ họng khô khốc, mà hình như người cũng nóng lên.
Phương Nhật Hạ thầm than không ổn, không phải là cảm mạo rồi đó chứ!?
Ở nhà vẫn còn ổn, nhưng khi đến trường rồi lại đột nhiên xuất hiện cơn choáng váng nhẹ.
Giang Vĩ bên cạnh đã phát hiện cô không ổn từ lúc đến trường, nhưng thiếu nữ bên cạnh vẫn một mực nói cô không sao, cô rất ổn.
Giang Vĩ sợ cô sẽ giống như lần trước mà ngất xĩu, vội vã chạy tới phòng y tế xin thuốc đưa tới cho cô, còn chu đáo đến mức đi lấy nước nóng cho cô uống.
Mọi người trong lớp vừa bị nhét một đống cẩu lương: “…”
Nhờ có tác dụng của thuốc, đầu óc Phương Nhật Hạ minh mẩn trở lại, phát huy hết khả năng của mình.
Khi cô ra khỏi phòng thi đã thấy Giang Vĩ như một cây đại thụ đứng trước cửa lớp.
Cô sửng sốt mỉm cười chạy tới bên cạnh thiếu niên: “A Vĩ, sao cậu lại ở đây? Cậu làm xong sớm hả?”
Giang Vĩ gật đầu: “Có cảm thấy choáng váng không? Hay là đến phòng y tế nghỉ ngơi một lát.”
Phương Nhật Hạ lắc đầu: “Chỉ bị cảm nhẹ thôi mà.”
Có bóng ma chuyện lần trước, lần này Giang Vĩ cẩn thận quan sát nét mặt cô, ngoại trừ khuôn mặt ửng đỏ ra thì mọi thứ vẫn bình thường, anh mỉm cười lấy khăn quàng cổ của mình xuống quàng lên cổ cho cô.
Cả khuôn mặt anh nhiễm một tầng ôn nhu, nhìn cô gái nhỏ bị khăn choàng che kín một nửa khuôn mặt thì nhịn không được cười ra tiếng.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Vĩ: Thật muốn hôn nữa!!!