*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng mặt trời mang theo những tia nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa chiếu vào căn phòng.
Thiếu nữ nằm trên giường, lông mi run nhẹ, môi hơi mím lại, không tình nguyện bị đồng hồ sinh học đánh thức, cô dụi mắt ngồi dậy, đợi thích ứng được với ánh sáng rồi mới chậm rãi xuống giường vệ sinh cá nhân.
Lúc cô ra ngoài đã nhìn thấy Giang Vĩ đứng trước cổng.
Làn da anh rất trắng, đứng dưới ánh nắng càng làm nổi bật rõ hơn, mái tóc rũ xuống giữa đôi lông mày, ngũ quan cân xứng, đôi mắt sâu hun hút không thấy đáy, cũng không biết là anh đang nhìn gì. Dưới ánh mặt trời, cả người anh trông có vẻ đối lập, một thân đồ trắng kết hợp với quần tây đen nhưng lại mang tới cảm giác lạnh lẽo, trên người như có dòng chữ: Người sống chớ lại gần.
Cô mỉm cười, nhanh chân chạy tới chỗ anh: “A Vĩ, chào buổi sáng!”
Chỉ trong nháy mắt khi anh nhìn thấy Phương Nhật Hạ, khuôn mặt ấy liền trở nên nhu hoà: “Chào buổi sáng Hạ Hạ.”
“Cậu tới lâu chưa?”
“Không lâu.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thỉnh thoảng lại có vài ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo hơi ấm của nắng sớm, không khí tràn ngập mùi hương của hoa lài, những tia nắng sáng rực rỡ phản chiếu trên bề mặt đất tạo ra hình bóng của hai người, chiều cao có sự chênh lệch.
Buổi sáng vẫn chưa đông khách, Trần Triết Vũ thong dong đứng trong quán vừa chơi điện thoại vừa huýt sáo, mắt thấy Giang Vĩ tới, liền nhanh chân chạy tới mở cửa, hai mắt sáng quắc nhìn Phương Nhật Hạ.
Giang Vĩ liếc nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng: “Nhìn đủ chưa?”
Trần Triết Vũ cười hì hì: “Đủ rồi đủ rồi…Em gái hôm nay cũng tới học bài sao?”
Phương Nhật Hạ biết đây là đồng nghiệp của Giang Vĩ, cũng khách khí trả lời: “Vâng ạ, làm phiền mọi người rồi.”
“Không phiền, không phiền! là bạn của tiểu Vĩ thì cũng là bạn của quán này rồi.”
Không đợi cô trả lời, Giang Vĩ đã nắm lấy tay cô đi vào quán, bỏ lại Trần Triết Vũ đang đức bơ vơ ngoài cửa.
“Cậu ăn trước đi rồi học bài cũng không muộn.” Giang Vĩ đưa cho cô đĩa bánh ngọt ngon mắt vừa mới ra lò.
Phương Nhật Hạ cảm động, trong lòng như được rót mật: “Cảm ơn A Vĩ!”
Anh mỉm cười, đứng dậy đi tới quầy bar* pha nước cho cô.
**** Hình ảnh minh hoạ: ***
Phương Nhật Hạ ăn rất nhanh, mấy chốc chiếc đĩa trên bàn đã sạch bóng.
Cô đem sách vở lấy ra, đợi anh đến sửa bài cho mình.
Đề bài được cô làm tỉ mĩ, cẩn thận, lỗi sai đã được cải thiện, Giang Vĩ phát hiện cô chỉ là quên mất một số kiến thức căn bản, chỉ cần nói đúng trọng tâm ngắn gọn là cô sẽ dễ dàng tiếp thu.
“Hạ Hạ giỏi quá, sắp thành thiên tài rồi.”
Thiếu nữ đối với lời khen này của anh vô cùng thẹn thùng, lí nhí trả lời: “Là công sức của thầy Giang.”
“Thầy Giang” nghe được, đầu óc cũng lâng lâng niềm hạnh phúc, xoa đầu cô: “Học trò có thiên phú, không cần dạy bảo nhiều.”
Phương Nhật Hạ bật cười, từ thời cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có người khen cô có thiên phú, đúng là bị dỗ ngọt đến mức khiến cô nghĩ mình thực sự là thiên tài!
“Cậu đừng trêu tớ!”
Giang Vĩ là thực sự suy nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy cô hờn dỗi, không nói tiếp nữa: “Vậy cậu làm thêm một số bài trọng tâm nhé.”
“Được!”
Trong lúc Giang Vĩ viết đề bài, Phương Nhật Hạ tranh thủ cầm điện thoại nói chuyện phiếm với Ôn Nhu và Diệp Tiểu Mạn.
Ôn trượng nghĩa: [ Có tiến triển gì chưa hai người anh em! ]
Phương độc mồm: [ Người ta đi học bài mà! ( trái tim). ]
Diệp tâm thần: [ Đừng nhắc đến nữa, từ hồi ở quê Lâm Hạc Hiên đến bây giờ, một chút tiến triển cũng không có! ]
Ôn trượng nghĩa: [
@Phương độc mồm, học bài đơn thuần thật sao??? ]
Ôn trượng nghĩa: [
@Diệp tâm thần, không sao, còn nhiều cơ hội! ]
Diệp tâm thần: [ Với khả năng trời sinh của cậu ấy, chắc chắn là ngồi nghe không hiểu đại thần nói cái gì rồi! ]
Phương độc mồm: [ Tớ đây rất hiểu đấy nhé, thầy Giang giá trị nhan sắc cao, giảng bài lại siêu dễ hiểu. Các cậu sắp được làm bạn với thủ khoa rồi đấy! ]
Ôn trượng nghĩa: [ Cậu đang ngủ mớ đấy à? ]
Diệp tâm thần: [ Dậy đi tiểu Hạ Hạ, ngủ nhiều không tốt đâu! ]
Phương Nhật Hạ: “…”
Giang Vĩ đưa vở sang cho cô, nghiêm túc nói: “Học trò Phương, ngoan ngoãn cất điện thoại.”
Cô không nghĩ tới anh sẽ gọi mình như thế, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Đã rõ thầy Giang!”
…
Giang Vĩ đi rồi, Phương Nhật Hạ tập trung nghiêm túc làm bài, thỉnh thoảng mỏi tay, sẽ nâng tay lên xoay cổ tay vài cái.
Cô vừa thả lỏng các đốt ngón tay, ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Giang Vĩ.
Trên người anh mặc áo sơ mi trắng, chiếc tạp dề màu đen được anh buộc quanh eo, nghiêm túc đứng pha chế, ngũ quan cân xứng, chỉ là đứng yên ở đấy thôi nhưng lại tạo ra cảnh đẹp ý vui.
Có một số người, cũng là mang đồng phục như bao người khác, nhưng lại mang tới một cảm giác rất đặc biệt, thật khiến cho lòng người sinh ghen ghét mà.
Phương Nhật Hạ vốn chỉ định nhìn anh một chút để nạp thêm năng lượng, nào ngờ một chút của cô liền biến thành mười phút, cô vội trấn tĩnh lại bản thân, vùi đầu tiếp tục làm bài.
Thời gian giải quyết đống đề bài này nhanh hơn hôm qua rất nhiều, thấy trong quán cũng đã đông khách, cô đứng dậy vào trong muốn giúp đỡ.
Giang Vĩ vốn muốn ngăn cản nhưng khi nhìn vào đôi mắt quyết tâm của cô, những lời định nói liền nuốt xuống, bất đắc dĩ nói: “Vất vả cho cậu rồi Hạ Hạ.”
Phương Nhật Hạ mỉm cười ngọt ngào, tựa như ánh nắng ban mai vào sáng sớm, rực rỡ đến không chân thật.