Để chuẩn bị cho chuyến đi lần này, bọn họ đã thống nhất thuê xe bảy chỗ ngồi.
Địa điểm tập trung là nhà của Ôn Nhu.
Lúc Phương Nhật Hạ và Giang Vĩ tới vừa vặn đúng hai giờ.
Chỉ mới có hai người bọn họ đến.
Phương Nhật Hạ ríu rít kéo Ôn Nhu vào nhà nói chuyện.
Giang Vĩ lắc đầu bất đắc dĩ đem cổng đóng lại, theo hai người họ vào nhà.
Đúng hai giờ mười lăm, ba người còn lại đều chậm rãi có mặt.
Lâm Hạc Hiên nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Ôn Nhu, không nhịn được cảm thán: “Ôn Nhu, cậu định dọn tới nhà ông nội tớ ở hả?”
Ôn Nhu vạch đen đầy mặt: “Ha ha ha! Cảm ơn đã gợi ý, ý kiến không tồi chút nào!”
Lâm Hạc Hiên còn đang muốn nói gì đó nhưng bác tài xế đã lái xe tới, đành nuốt mấy lời định nói xuống.
Phương Nhật Hạ định đem hành lí ra sau cốp bỏ, không ngờ Giang Vĩ lại nhanh hơn cô một bước, đem hành lí trong tay cô đoạt lấy.
“Việc này để con trai bọn tớ làm là được rồi.”
Lâm Hạc Hiên cũng gật đầu hưởng ứng: “Đúng đó, các cậu lên xe ngồi trước đi.”
Phương Nhật Hạ mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn A Vĩ.”
Lâm Hạc Hiên nhìn về phía Phương Nhật Hạ, cười nói: “Này bạn học Hạ có phải cậu hơi thiên vị rồi phải không! Rõ ràng cả hai bọn tớ cũng giúp mà.”
Phương Nhật Hạ lại nhìn về phía Tống Dương Kì: “Cảm ơn Dương Kì nha.”
Lâm Hạc Hiên vô cùng bất mãn hừ nhẹ.
Giang Vĩ đá cậu ta một cái: “Lắm mồm!”
Lâm Hạc Hiên vô cùng oan ức.
Hai người này, anh một câu em một câu, thật muốn làm cậu tức chết mà!
…
Lên xe, Diệp Tiểu Mạn nhanh chân đi đến hàng ghế đầu tiên ngồi xuống, còn không quên đánh dấu chủ quyền chỗ này là của riêng Tống Dương Kì.
Ôn Nhu và Phương Nhật Hạ đều đồng loạt thốt lên: “Đồ mê trai!”
Sau đó Ôn Nhu muốn lôi kéo cô ngồi chung với mình, lại phát hiện Phương Nhật Hạ đã đi đến hàng ghế cuối cùng ngồi xuống, miệng cười hì hì: “Xin lỗi tiểu Nhu Nhu nha, tớ cũng muốn ngồi với A Vĩ.”
Ôn Nhu vẻ mặt oán giận ngồi xuống hàng ghế thứ hai: “Hai cậu là cái đồ mê trai bỏ bạn, đầu thai cũng không hết!”
Phương Nhật Hạ cười vô tội: “Cảm ơn đã quá khen nha.”
Chờ Giang Vĩ và Tống Dương Kì lên xe, thấy chỗ ngồi của Phương Nhật Hạ và Diệp Tiểu Mạn còn trống thì không nói hai lời liền đi tới đó ngồi xuống.
Lâm Hạc Hiên lên sau cùng, lúc đóng cửa lại liền thấy vị trí chỗ ngồi có phần không đúng lắm, sau đó liền sáng suốt hiểu ra.
Đi tới vị trí chỗ còn trống của Ôn Nhu ngồi xuống, cô ấy vẻ mặt ghét bỏ: “Tớ phải ngồi với cái đồ đầu đất là cậu hả!?”
Lâm Hạc Hiên nhìn cô ấy, nhún nhún vai: “Tớ cũng bất đắc dĩ thôi mà.”
Ôn Nhu hừ một tiếng, không nói gì nữa.
…
Từ thành phố đến quê làng của Lâm Hạc Hiên cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Ban đầu Ôn Nhu còn bày trò cười nói, nhưng trôi qua nửa tiếng liền bắt đầu có chút không chống lại được cơn buồn ngủ mà nhắm mắt lại,
Bầu không khí liền quay lại trạng thái yên tĩnh.
Phương Nhật Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, cô có thể nhìn thấy những đồi núi xanh rì, những cánh đồng lúa mênh mông và những bóng cây rợp bóng mát, một quang cảnh hết sức yên bình.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt xinh xắn đang mỉm cười của cô, đôi mắt to tròn của cô hơi nhíu lại vì bị ánh mặt trời bất ngờ tập kích, cả người cô như có một tầng ánh sáng bao phủ.
Giang Vĩ nhẹ nhàng đưa tay lên trước mặt cô, che đi thứ ánh sáng đang làm phiền nhiễu ấy.
Trái tim Phương Nhật Hạ bất giác đập nhanh hơn, đỏ mặt nói: “Cảm ơn A Vĩ.”
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tấm che cửa sổ ra.
Lúc Giang Vĩ rút tay về, như có như không chạm nhẹ vào phần gáy của cô, Phương Nhật Hạ hơi run lên, không dám nhúc nhích.
Trong lúc cô gái nhỏ vẫn đang rối rắm, anh đã đem áo khoác cởi ra, đắp lên đùi cô.
Dường như sợ đánh thức mọi người, anh ghé vào tai cô thì thầm: “Hạ Hạ sao mặt lại đỏ thế? Cậu bị ốm à?”
Hơi thở ấm áp của anh phả lên vành tai nhạy cảm của cô, thân thể cô càng run rẩy dữ dội, ngay cả vành tai cũng bất giác đỏ lên.
Giọng nói ngọt ngào cũng không khống chế được sự run rẩy, lí nhí nói: “Tớ nóng quá mà thôi.”
Giang Vĩ nhướn mày như trêu chọc: “Phải không?”
Nhận thấy cô im lặng, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên như trái cà chua, anh không khỏi sững sờ.
Thật ra ban đầu anh chỉ muốn gần gũi với cô hơn, muốn nhân cơ hội này kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, nhưng lúc này thấy cô như vậy, anh không nhịn được có một suy nghĩ điên rồ.
Có lẽ cô cũng có một chút gì đó thích anh?
…
Phương Nhật Hạ vô cùng thành khẩn: Mau cho tôi tỏ tình!!!
Tác giả: Đừng nóng vội nào bạn học nhỏ Hạ Hạ!