Chương 86: Ui chao đây chẳng phải
“Này này, cô đã nghe nói chưa? Tôi vừa mới nhìn thấy Giản Đồng. Cô ta đi đến đâu cũng hỏi người khác có việc gì để làm không, chuyện gì cô ta cũng có thể làm đấy”
“Người phụ nữ này à, yêu tiên đến mức phát điên rồi, nhưng mà cô ta như vậy, vốn dĩ đã không thích hợp ở bộ quan hệ xã hội rồi, cũng không hiểu sao cấp trên lại để cho một hạt phân chuột như cô ta vào đây cơ chứ, đây chẳng phải là để kéo thấp tố chất bình quân của bộ chúng ta xuống sao”
“Cô ta đã một tháng không nhận được việc làm rôi nhỉ? Tôi thấy cô ta đang phát điên rôi, hôm nay cứ hỏi đi hỏi lại người ở bộ phận của chúng ta.
Trong phòng vệ sinh, vài người của bộ quan hệ xã hội đang đứng trước bồn rửa mặt để trang điểm, tiện nói với nhau vài chuyện linh tỉnh.
“Được rôi, đừng nhắc đến cô ta nữa, mất hứng, đi đi đi, cậu chủ Hạ lâu lắm chưa đến đây chơi rồi, đám công tử đó, hôm nay đặt phòng VIP ở tâng 6, chúng ta đi lên chỗ của cậu chủ Hạ thôi”
Mấy người phụ nữ trang điểm lòe loẹt đó, cùng nhau đi lên tầng 6.
Giản Đồng lôi hết tất cả những người có thể cầu cứu ra để hỏi, nhưng không có kết quả gì, chán nản quay lại phòng nghỉ ngơi của bộ quan hệ xã hội.
Cô ngẩng đầu nhìn lên cái đồng hồ trong phòng nghỉ ngơi, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Tô Mộng gửi tin nhắn đến cho cô, nói với cô, Trầm Tu Cẩn còn 20 phút nữa sẽ đến Đông Hoàng.
Cô ấy biết, Trâm Tu Cẩn đó, từ trước đến nay luôn đúng giờ, nói một là một, hai là hai, nỗi thất vọng trong lòng càng lúc càng lớn.
“Này, Giản Đồng, đi theo tôi”
Cửa phòng nghỉ ngơi được đẩy ra, vừa ngẩng đầu lên, là khuôn mặt của Tô Mộng, đang đứng ở đó, nhìn về phía mình.
“Chị Mộng?” Giản Đồng giật mình, sắc mặt trắng bệch: “Anh ấy đến rồi?”
Nhanh như vậy đã đến rồi sao?
Giản Đồng của lúc này, bất lực giống như một đứa trẻ, Tô Mộng chán nản, hít thở một cách khó chịu, cô thở mạnh một hơi, mới lãnh đạm nhìn Giản Đồng: “Ông chủ vẫn chưa đến, cô đi theo tôi”
“Chị Mộng?”
Tô Mộng chau mày: “Cô còn ngây ra đó làm gì? Tôi dẫn cô đi gặp khách hàng tôi quen biết”
Giản Đồng ngay lập tức đứng dậy: “Chị Mộng, em đến đây”
Tô Mộng không nói gì, chỉ dẫn theo Giản Đồng đi lên tầng.
“Tầng 6?” Vẻ mặt Giản Đông có chút ngạc nhiên.
“Cô tưởng rằng, ngay cả những khách hàng ở tầng 6 đều không trả nổi chỉ phí, có thể đưa ra tiền thưởng 1 tỈ 7 sao?” Tô Mộng dừng ở trước phòng riêng, “Giản Đồng, tôi chỉ có thể giúp cô được thế này thôi, tôi căn bản không nên đưa cô đến đây… Có những chuyện, tôi không nói ra được, cô cũng cân phải biết, chị Mộng rất thương cô, nhưng chị Mộng cũng muốn được sống tốt”
Giản Đồng cúi đầu xuống, cô biết lời nói không rõ ràng của Tô Mộng này là có ý gì, cô biết hôm nay Tô Mộng đưa cô đến phòng riêng này, đưa ra cái quyết định này, trong lòng Tô Mộng phải đấu tranh rất nhiêu, “Chị Mộng, em đều biết.
Em…rất cảm ơn chị. Em đều hiểu được”
Cái câu nói “Em đều hiểu được” này, đã nói lên tất cả, mắt Tô Mộng giật nhẹ, tỉ mỉ nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt này… Giản Đồng, một người nhìn thấu tất cả nhưng lại không hề mở miệng, cô ấy mới là một người phụ nữ thật sự thấu hiểu.
Tô Mộng không nhìn Giản Đồng nữa, gõ cửa, nói với Giản Đồng đang đứng đẳng sau một câu: “Những việc tôi có thể làm, chỉ có thế này thôi, nhưng có thể xuất hiện kì tích hay không, vậy thì phải dựa vào vận may của bản thân cô rồi.”
Giản Đồng đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, câm chặt cánh tay đang gõ cửa của Tô Mộng: “Chị Mộng, khách hàng mà chị quen ở phòng riêng này, anh ấy họ gì thế?”
“Họ Hạ… Đợi một chút, Giản Đồng, cô định đi đâu!” Tô Mộng vẫn chưa nói xong, thì đã nhìn thấy sắc mặt của Giản Đồng trở nên trắng bệch đang quay người để rời đi, Tô Mộng kéo tay của Giản Đồng lại: “Cô như vậy là muốn làm gì?”
Cô chau mày lại, không hiểu tại sao.
Giữ chặt lấy Giản Đồng, bởi vì vừa nấy đã gõ vào cửa của phòng riêng, không ngờ rằng khách hàng ở bên trong, lại hào hứng đến mức tự chạy ra mở cửa.
“Tô Mộng, chẳng phải cô nói, muốn đưa người đến sao, sao bây giờ mới đến.” Hạ Vũ đứng ở cửa, đôi mắt hào hứng liếc nhìn sang Giản Đồng, anh vẫn chưa nhận ra Giản Đồng, nhưng bộ quần áo ở trên người của Giản Đồng, anh lại thấy rất quen mắt: “Ui chao, đây chẳng phải là đồ mới của cậu chủ Giản chúng ta mà lúc nấy chạm mặt ở trong thang máy sao?”
Hạ Vũ đi lên phía trước, đi vòng đến trước mặt của Giản Đồng, nhẹ nhàng chìa ngón tay ra bám vào căm của Giản Đồng.
Giản Đồng cúi đầu xuống, ra sức chống lại.
“Này! Lại xấu hổ rồi sao, vẫn không cho xem à” Hạ Vũ tính cách lưu manh ngay lập tức tiến tới, “Cậu chủ Hạ của cô, hôm nay nhất định phải nhìn thấy”
Tô Mộng đứng bên cạnh nói: “Giản Đồng, cô đừng sợ, cậu chủ Hạ chỉ trêu cô thôi, anh ấy rất tốt người đấy”
Ngón tay đang vuốt vào cằm Giản Đồng của Hạ Vũ ngay lập tức dừng lại, nghỉ ngờ nhìn vào.
người phụ nữ đang cúi đầu ấy, rồi hỏi Tô Mộng: “Cô vừa nói… cô ta tên là gì?”
Giản Đồng kinh ngạc, kiên quyết nói: “Chị Mộng, đừng nói!”
Lúc này, cô mới phát hiện ra bản thân đã làm chuyện không nên làm, như vậy sẽ chỉ khiến cho Hạ Vũ càng thêm nghỉ ngờ.
Hạ Vũ vẻ mặt đầy hoài nghi, Tô Mộng cũng cảm nhận được chuyện này có gì đó không đúng, phản ứng của Giản Đồng… quá kì lạ!
Mà phản ứng của Hạ Vũ, cũng không kém kì lạ.
“Giản Đồng?” Hạ Vũ với ánh mắt nghi ngờ, đột nhiên bỏ ngón tay đang cầm vào cằm của Giản Đồng ra, không đợi cho Giản Đồng thở nhẹ một tiếng, da đầu đột nhiên đau đớn, bên tai là giọng nói của Tô Mộng: “Cậu chủ Hạ, anh đang làm gì thết Cùng lúc này, Giản Đông chạm mắt với đôi mắt đẫm máu, chủ nhân của đôi mắt ấy, hưng phấn liếm liếm môi, “Quả nhiên là cậu, Giản Đồng, không ngờ rằng, cậu đột nhiên lại trở nên xấu xí như thế này, có điều, cho dù cậu có biến thành một đống tro tàn, tôi cũng vẫn nhận ral”
Sắc mặt của Giản Đồng tái mét lại.
Hạ Vũ túm lấy tóc của cô, rồi lại thể hiện ra hành động vô cùng khí chất: “Tiểu Đồng, muốn tôi mời cậu vào phòng riêng, hay cậu tự vào đây?”
Sắc mặt của Giản Đồng thay đổi liên túc, mấy vòng biến hóa, xanh đỏ chồng chất nhau, cô biết rõ, hôm nay không thoát được rồi.
Hạ Vũ… tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình!
“Không làm phiền cậu chủ Hạ phải động tay.”
Giọng nói thô ráp của cô, chậm rãi cất lên, giơ tay bỏ bàn tay đang nảm chặt lấy tóc cô của Hạ Vũ ra, rồi giơ chân, cố gắng giữ vững tinh thần, bước vào trong phòng riêng.
Đến lúc này, Tô Mộng mới hiểu, đây là một chuyện bất thường, rồi cũng đi vào theo.
“Nào, mọi người đến mà xem, đây là Giản Đồng đó” Sau khi Hạ Vũ đi vào trong phòng riêng, liền cười cười nói nói giới thiệu với đám bạn.
VùiI Những đôi mắt, đem sự tỉ mỉ cùng với những ánh mắt giống như đang xem chuyện cười, liên tục quan sát Giản Đồng.
Tô Mộng nhìn xung quanh: “Cậu chủ Hạ, hóa ra anh quen biết tiểu Đồng của chúng tôi, có điều hôm nay tiểu Đồng còn có chuyện khác phải làm, khi nào quay về sẽ để cô ấy đến chào hỏi mọi người sau, người, tôi đưa đi trước đây.” Nói xong, liền nảm chặt tay của Giản Đồng đi ra ngoài.
Tay của Tô Mộng, vừa nảm vào tay của Giản Đồng, thì bị Hạ Vũ hất ra: “Tô Mộng, cô đứng sang một bên đi, ở đây không có chuyện của cô. Hoặc là, ngoan ngoãn đứng xem, hoặc là, đi ra ngoài.
Nhưng nếu cô muốn đưa cô ta đi, thì hãy hỏi đám bạn ở đây của tôi, xem họ có đồng ý không.”
Khuôn mặt của Tô Mộng ngay lập tức cũng cứng đơ lại.
Đám công tử này có thân phận không hề đơn giản, đứng đăng sau họ đều là những thế gia giàu sang quyền thế của thành phố S.
Đây không phải những người nhà giàu bình thường.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!