Chương 220 Một trận bão táp đang tới
Đêm khuya vãng người, Ức Cư cũng đã chìm vào mộng đẹp Đêm hồ Nhị Hải, rất yên tĩnh Ban ngày rất nóng, ban đêm, lại có gió thôi đến Một bỏng đen, lúc ẩn lúc hiện, đi vào cửa phụ của Ức Cư, nơi đó có một cánh cửa không thường xuyên mở, ở Ức Cư làm việc lâu rồi, cũng chưa từng thấy cánh cửa này được mở ra.
Tiếng leng keng vang lên, chìa khóa cam vào ổ khóa, “Cạch” một tiếng, cửa gỗ mở ra, người trước cửa, đứng một lúc lâu, mới nhấc chân đi vào.
Cô, là bà chủ của Ức Cư Trong mắt tất cả mọi người, bà chủ homestay tính tình cực kì tốt, ôn hòa nhã nhặn Nhưng giờ phút này, người quen biết cô, nhật định sẽ cảm thấy không tưởng tượng nổi, bà chủ tính tình ôn hòa trong mät mọi người giờ phút này, biếu cảm lạnh lùng, trong mất lại không che giấu được đau thương cất giấu bấy lâu nay.
Khuôn mặt lạnh lùng, ánh măt đau thương, còn có đôi chân nặng nề… “Tôi, đến thăm cô đây”
Giọng nói thô kệch, chậm rãi vang lên Nhưng trong phòng, cũng không có người nào khác ngoài cô cả Nhấc chân, đi vào trong, trong Ức Cư, Sợ răng nơi cô quen thuộc nhất, không phải phòng của mình, mà là nơi này.
Không bật đèn, trong bóng tổi lần mò đi về phía trước, cô rất yên tâm, từng đồ vật ở nơi này, đều là những thứ cô quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa Đi thẳng về phía trước, theo cảm nhận, sờ tới cái bàn bên cạnh, tay cô, lại đang ở trên bàn lục lọi, sờ tới một vật, cạch cạch, nháy mät, ánh lửa sáng lên, tay cô, câm cây diêm vừa được quẹt lên, nhỏ bé rung rung, lại tiến tới chồ hai cây nến trên bàn, thäp sáng lên.
“Gòn nhớ không, ngày hôm đó, lửa cháy ngút trời, nhiều người như vậy, đều ở bên ngoài nhìn, có lẽ lửa quá lớn, có lẽ vì mọi người không quá thích tôi, nhiều người như vậy chỉ có mình cô xông vào… cái đồ ngốc này.. “
Cây nến sáng lên, que diêm đã tát, cô lại từ trên bàn thờ câm hương lên, đến gân cây nến để đốt, chậm rãi căm vào trong lư hương, hết thảy đều rất chậm rãi, ngẩng đầu lên, cô nhìn di ảnh trước mặt: “Lại đến lê độ quỷ hàng năm rồi, quỷ môn thành Phong Đô mở ra, nghe nói khi cánh cửa này mở ra người chết có thể đi đến nhân gian, A Lộc cô tới gặp tôi một chút, có được không?”
Di ảnh trên bàn thờ, A Lộc cười rất rạng rỡ, người phụ nữ im lặng ở trước bàn thờ, nhìn di ảnh trước mặt, cô dĩ nhiền không có hình của A Lộc, cũng không có tro cốt của A Lộc, di ảnh là cô theo trí nhớ của mình, nhờ một vị họa sĩ lưu lạc đi du lịch ngang qua Nhị Hải vẽ.
Rõ ràng… Chính là nụ cười rạng rỡ như vậy.
Người phụ nữ hung hăng năm chặt bàn tay…
Thật không cam lòng “Thời gian âm dương đến rồi… A Lộc, cô tới gặp tôi một chút có được hay không?” Người phụ nữ trong lòng chua chát: “Lúc chưa tới Nhị Hải, vân thường xuyên năm mơ thấy có, tại sao đến Nhị Hải A Lộc cô lại không xuất hiện nữa, sao cô lại không đi vào giấc mơ của tôi nữa?”
Người phụ nữ nói xong, mät ướt đảm: “A Lộc, cô không xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa, tôi cũng sắp quên mất mặt mũi của cô rồi.”
Cô không nói cô đơn, nhưng thật sự rất cô đơn.
Cô nhớ A Lộc, nhưng A Lộc rốt cuộc cũng không xuất hiện ở trong giấc mơ của cô nữa Chiêu Chiêu rất tốt, nhưng không đi vào trong lòng cô được.
Cô ấy nói môi ngày phải sống thật tốt, giống như thời điểm cô cùng A Lộc ở trong chiếc lông sắt đó, A Lộc nhìn bầu trời nhìn biển nhìn mảy và cũng nói như vậy, mỗi ngày nhàn nhã yên tĩnh.
Cô rất nghiêm túc dựa theo cuộc sống mà A Lộc mong muốn, mỏi ngày trôi qua… Môi ngày năm trên chiếc ghế tựa, thưởng thức trà nhìn bầu trời ngăm phong cảnh… Nhưng lại nặng nề không thở nổi.
Cô ngồi xổm xuống, trước đó đã chuẩn bị xong tiền vàng, từng tờ từng tờ cầm lên, ném vào trong chậu lửa, ở một bên lải nhải với A Lộc, giống như A Lộc chưa từng chết đi, A Lộc ngay bên cạnh cô vậy.
“Cô không có người nhà, thì tôi chính là người nhà của cô, ở bên kia…Cũng sẽ không gặp phải người bạn xui xẻo như tôi liên lụy đến cô như vậy.”
Cứ lảm nhảm như vậy, cho đến khi tiên vàng cháy rụi hết, người phụ nữ mới chậm rãi đứng lên, ngồi lâu quá, lúc đứng lên, hai chân tê dại mềm nhũn, liên ngã xuống đăng sau.
Không kịp kêu lên, trong lòng cô biết, lân này ngã xuống, tuyệt đôi không nhẹ Cơ thể sắp ngã xuống đất, đột nhiên có một lực mạnh đặt trên eo cô, đỡ lấy cô.
“Cân thận một chút.”
Người phụ nữ theo bản năng nhìn ra sau lưng, nhìn người tới đây, sắc mặt chợt biển đổi: “Anh đến đây từ lúc nào?” Mặt cô nhìn về phía cửa ra vào, cô nhớ rất rõ ràng, lúc đi vào, cỏ đã đóng cửa lại rồi.
Một đồi mặt, cảnh giác nhìn chăm chăm người sau lưng, anh… Rốt cuộc thấy được bao nhiêu, nghe được bao nhiêu rồi?
Người đến mặt đây vô tội: “Tôi không ngủ được, xuống đi dạo một chút, vừa vặn đi tới chỗ này, tôi thấy bên trong có ánh sáng, liền đứng ở cửa vào trong nhìn một cái, thật may là đến đúng lúc cô đứng lên không vững…”
Anh lại liếc nhìn chậu lửa đang lập lòe dưới đất: “Đã trẻ thế này, cỏ đang… Đốt giấy?”
Người phụ nữ mím môi không nói lời nào “Là người thân sao?” Anh khẽ nhíu cô… A Lộc là ai?
Theo bản năng nhìn lên di ảnh trên bàn thờ, thời điểm đứng ở cửa, không thấy rõ người trên di ảnh.
Người phụ nữ cố ý ngăn cản tâm mắt anh, không biết phải làm sao… Cô so với anh quá lùn Mặc dù che được hơn nửa, anh ván có thể thây được.
Phụ nữ?
“Tôi nghe thấy cô gọi A Lộc… Người thân của cô sao?”
Anh ngập ngừng hỏi.
Mặt người phụ nữ liền biến sắc: “Anh Lục thích hỏi thăm chuyện riêng của người khác lãm sao?”
A Lộc, là người liên kết hiện tại và quá khứ của cô, mặc dù cô rất muốn quên đi đoạn quá khứ kia, rất muốn quên đi người đàn ông kia, quên đi tình yêu kia, nhưng nó thực sự tôn tại Lục Minh Sơ vội vàng chìa tay ra giơ lên: ‘Ok Ok, là tôi không tốt. Bà chủ, có gì ăn không?”
Đêm khuya ở thành phố S, biệt thự nhà họ Giản, một trận bão táp đang tới.
Giản Mạch Bạch trong tay run rấy, câm ba bản kiểm tra báo cáo, anh đã nhìn ba bản báo cáo này hơn nửa ngày. Trên trán Anh van còn có mồ hôi chảy ra, không dám tin, thậm chí kinh hoàng.
Bồng nhiên đứng thẳng lên, sải bước về phía phòng ngủ của Giản Chân Đồng và bà chủ Giản, vội vã chạy tới, trong hành lang lưu lại tiếng bước chân đồn dập của Giản Mạch Bạch.
Đoàng đoàng đoàng!
Âm thanh dồn dập kéo đến, chọc giận Giản Chấn Đông đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, trên mặt anh hiện lên sự mất kiên nhân, “Ai?”
“Bố, mở cửa nhanh lên, là con”
Giản Chấn Đồng nghe được là Giản Mạch Bạch, sắc mặt thoáng bình tĩnh lại, bà chủ Giản năm bên cạnh, cũng tỉnh: ‘Mạch Bạch à, ba con đang chuẩn bị ngủ rồi. Có chuyện gì ngày mai hãy nói”
Người ngoài cửa, cũng không có ý định rời đi “Bõ, bố mở cửa trước đã, chuyện này rât quan trọng”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!