Chương 157: Tình yêu này đến quá muộn rồi
Anh kéo cô ra khỏi sảnh làm việc, rồi kéo cô đến phía chiếc xe.
“Bỏ tay ra, bỏ tay ra! Anh làm tôi đau rồi đấy!”
Người phụ nữ một tay chống vào sau eo, một tay cố gắng muốn thoát khỏi sự ràng buộc của người đàn ông.
Người đàn ông không thèm để ý đến cô, mạnh mẽ nhét cô ngồi vào trong xe, rôi cũng tự mình ngồi vào trong, Trầm Nhị lập tức hiểu ngâm chạy đến, ngồi lên trên ghế lái.
Giữa gian sau và gian trước kéo lên một vách ngăn, tiếng “xoẹt” nhẹ nhàng kéo lên vách ngăn, nghe vào trong tai của Giản Đồng, trong lòng bỗng hoảng loạn.
Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu đến, vẫn là đã lên xe rồi, Trầm Tu Cẩn không khống chế cô nữa, cô hoảng loạn đập vào cái vách ngăn đang được kéo lên: “Trầm Nhị, Trầm Nhị, anh bỏ vách ngăn xuống đi, anh kéo vách ngăn lên làm gì, anh mau bỏ xuống đi.. “
Trầm Nhị vẻ mặt khó xử, quay lại nhìn người phụ nữ khuôn mặt đang co chặt, trên khuôn mặt đó, tái mét, nhìn vào cũng khiến người ta mềm lòng. Nhưng… Trầm Nhị bất chấp, dè dặt liếc nhìn người đàn ông toàn thân toát ra hơi thở giận dữ ngôi ở phía sau xe: “Khu khụ… cô Giản, chuyện này tôi không làm chủ được” Ý của câu nói này là: Cô cầu xin nhầm người rồi.
“Cô Giản, cô mau ngồi cẩn thận lại đi, vách ngăn sẽ kẹp thương…”
Lời chưa nói xong, Trầm Nhị liền nhìn thấy một cánh tay lôi tay của cô lại, mà vách ngăn, sau vài giây liên hoàn toàn cách li không gian trước và sau.
Giản Đồng co rúm lại, trong lòng không biết sắp phải đối mặt với chuyện gì.
Lạ thực sự sợ hãi, vô cùng sợ anh.
“Tại sao lại giấu tôi, đi làm chứng minh thư mới?” Giọng nói trầm thấp, chậm rãi vang lên trong không gian yên tĩnh của chiếc xe, rất là êm tai dễ nghe, nhưng nghe vào trong tai của Giản Đồng, lại giống như đối diện với câu hỏi của quỷ Sa tăng.
Chỉ cần không cẩn thận, thì sẽ trả lời sai.
“Tôi… tôi không có chứng miinh thư, rất không thuận tiện. Chủ tịch Trầm cũng, cũng biết tôi bây giờ rất nhiều việc phải cần đến chứng minh thư”
Không cần phải người khác nói, bản thân cô cũng biết, lời nói dối của cô vụng về như thế nào.
Trên trán, dần dần chảy ra từng giọt mồ hôi, căng thẳng đến nỗi quên đi tất cả.
“Tôi muốn nghe lời nói thật”
“Lời, lời nói thật… đây chính là lời nói thật.. “
căng thẳng đến nỗi suýt chút nữa thì cắn vào lưỡi. Cho đến lúc này, cô vẫn mưu tính có thể che đậy được.
“Một” Giọng nói lạnh lùng, lại một lần nữa cất lên.
Giản Đồng ngẩng đầu, không dám tin nhìn vào gương mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt.
Đôi môi trắng bệch của cô, hơi hơi động đậy: “Tôi không lừa anh…”
“Hai”
“Là thật…”
Ngay lập tức, giọng nói mưu tính biện minh của cô, đột nhiên dừng lại!
Cô nhìn thấy trên khuôn mặt của anh, ánh mắt lạnh lùng đến nỗi xuyên vào da thịt kia, đặt thẳng lên trên khuôn mặt của mình.
“Tôi thực sự…”
Giọng nói lạnh lùng cắt ngang giọng nói biện minh lắp bắp kia của cô: “Cô thử nói lại một câu tà thật’ nữa xem” Con mắt đen nháy mang theo vẻ lạnh giá: “Đây là cơ hội cuối cùng, Giản Đồng.”
Dưới ánh mắt lạnh giá này, cô không có cách nào để trốn thoát!
Nhưng, anh lại dựa vào cái gì mà dùng cái ánh mắt “Cô làm chuyện sai rồi” để nhìn cô?
Cô đã làm chuyện gì sai rồi sao?
Cô làm sai cái gì rồi?
“Tôi chỉ là muốn lấy lại chứng minh thư của tôi” Trong yên lặng, cô chậm rãi mở miệng, giọng nói thô khàn, cũng có thể che giấu được đi cái nghẹn ngào ở trong cổ họng. Rủ mắt xuống, nhằm chặt mắt lại, ép đi cái cay ở trong mắt và cái đẳng ở trong miệng… Trâm Tu Cẩn, tôi chỉ là muốn lấy lại chứng minh thư của tôi, lấy lại một cái chứng minh được răng tôi vẫn còn sống trên thế giới này.
Anh đã từng trải qua chưa?
Khi cả thế giới này, chỉ còn sót lại một cái chứng minh thư để có thể chứng minh anh là ai, cái cảm giác đáng buồn đó? Nhưng khi một tấm thẻ duy nhất có thể chứng minh anh là ai này lại không ở bên cạnh anh, khi đó, không phải là đáng buồn, mà là không có cảm giác an toàn.
Đúng, cô thừa nhận, cô làm lại chứng minh thư là có ý đồ khác.
Nhưng đây là chứng minh thư của cô mài!
Quyền lợi cơ bản mà công dân của cả thế giới đều có… Cái cô muốn chỉ là cái này mà thôi!
Rất tham lam sao?
Đã làm sai rồi sao?
Một lực mạnh bỗng nhiên kéo cô, va vào trong lòng của người đàn ông đó, ngay lập tức, hàm dưới bỗng thấy đau, đồng thời bị ép ngửa cao cằm lên, không kịp phản ứng, một bóng đen đè xuống, xúc cảm nóng bỏng trên đôi môi nhắc nhở cô, đang xảy ra cái gì.
“ÁI”
Vùng vẫy, không có tác dụng.
Phản kháng, không có tác dụng.
Kéo căng, bị cái kìm sắt đó mạnh mẽ khống chế.
Đôi môi đó, ra sức cắn, cho anh nếm một chút nỗi đau đầu lưỡi bị kéo căng.
Nhưng anh không hề thấy đau, hàm dưới của cô lại truyền đến một tiếng “khậc”, cùng với tiếng giòn của xương, sự đau đớn chiếc căm mang đến, dường như không thua kém gì con dao ở sau eo lúc trướ!
c Ôi… ôi… ôi… Từng hơi thở hổn hển, sự đau đớn đó, ăn vào trong xương tủy, toàn thân đều đang đau… Cô liền mở to mắt ra, tận mắt nhìn thấy người này đang hôn mình một cách vô cùng say đắm… Lồng ngực dần dần có chút hơi lạnh, máu cũng vì thế mà đồng lại… Sao anh có thể làm được vậy?
Vừa gỡ chiếc căm của cô, lại vừa hôn một cách say đắm như vậy?
Khuôn mặt anh tuấn đó, đôi mắt phượng hoàng hẹp dài nhắm chặt lại, đôi lông mày đen đậm đó nhẹ nhàng co vào… Chuyên tâm hôn mình như thế… Giản Đồng cứ mở to mắt ra như vậy, nhìn vào gương mặt đang mải miết hôn mình, trong khoang mắt dần dần trượt xuống hai hàng lóng lánh.
Đúng rồi, người này, trước giờ đều bá đạo, chưa hề chấp nhận từ chối?… Sao cô lại có thể đem một sự thật chắc chắc như thép bỏ ra sau não như vậy chứ?
Giản Đồng, cô thật là ngốc.
Được thôi, cứ chịu khổ đi.
Nhưng sao anh lại có thể vừa làm tổn thương cô, lại vừa chuyên tâm hôn cô như thế chứ?
Sao anh có thể làm được vậy!?
Chiếc cằm bị gỡ ra, cô liền trở thành một con rối, mặc kệ sự chỉ phối của anh.
Đôi môi nóng bỏng ẩm ướt dính vào nhau, trằn trọc, nhưng vì cảm không chặn được nước miếng, nên đã thuận theo khóe miệng của cô chảy xuống dưới… Đây có chỗ nào là nụ hôn say đảm chứ?
Đây vốn dĩ là một trận giày vò thể xác và tinh thần!
Nước mặt trượt vào trong khoang miệng, cô nếm được vị mặn của nước mắt, cô nếm được rồi, kể cả anh cũng nếm được rồi, nhưng người này, dường như không có ý định dừng lại.
Cô nhắm mắt lại, không muốn chảy thêm một giọt nước mắt nào nữa… Lại một lần nữa, sau khi xa cách ba năm, người đàn ông này lại một lần nữa giáo hội cô – đối với anh mà nói, nước mắt của cô một đồng cũng không đáng!
Nụ hôn này, đối với Giản Đồng mà nói, là một trận giày vò thể xác lẫn tinh thần.
Đối với Trầm Tu Cẩn mà nói, chẳng lẽ không phải một trận mài giữa nội tâm?
Vào giây phút sớm đã biết được cô đi làm lại chứng minh thư, anh như muốn phát điên lên!
Giấu anh đi làm lại chứng minh thư, cô muốn làm cái gì?
Mục đích không nói cũng hiểu!
Nhưng mà… muộn rồi, tất cả đều muộn rồi!
Tôi xin lỗi, Giản Đồng, tôi… đã yêu cô mất rồi.
Tôi xin lỗi… đã không có cách nào để trả lại tự do cho cô rôi.
Tôi xin lỗi… đã làm đau cô, nhưng nếu như làm đau cô có thể khiến cho cô ghi nhớ rõ nỗi đau này, có thể khiến cho cô sợ hãi, nếu như “sợ hãi”
và “sợ sệt” có thể khiến cho cô không dám giơ cao suy nghĩ để rời xa tôi nữa, vậy thì cô cứ “sợ”