Chương 14
Giản Đồng càng nghĩ càng lắc đầu dữ dội “Tôi không muốn, Trầm tiên sinh, tôi không muốn đi đến bộ phận pr” Giản Đồng hốt hoảng cầu xin tha thứ “Tôi biết sai rồi, Trầm tiên sinh, cầu xin ngài bỏ qua cho tôi, tôi đã ngồi ba năm tù rồi, tôi đã phải trả giá rồi, ngài đem thẻ ngân hàng cho tôi, tôi lập tức biến mất, tôi lập tức biến mất ra xa, tôi đảm bảo kiếp này không xuất hiện trước mặt ngài nữa”
Giản Đồng chỉ biết cầu xin tha thứ, cô không hề chú ý thời điểm Tô Mộng nghe được cô từng ngồi ba năm tù, trong mắt đầy kinh ngạc. Hai năm trước Tô Mộng mới đến thành phố S, cô cũng không phải người gốc ở đây, cho nên không biết chuyện của Giản Đồng.
Nếu đi theo Trầm Tu Cẩn lâu một chút, đối với chuyện của Giản Đồng đều sẽ rõ ràng.
Ánh mắt hẹp dài của Trầm Tu Cẩn nguy hiểm híp lại… Cô còn muốn trốn?
Kiếp này không xuất hiện ở trước mặt hắn nữa?
“Ha” một tiếng, người đàn ông lấy điện thoại di động ra, phân phó thủ hạ đi làm một chuyện, không lâu sau đó cửa phòng truyền tới tiếng gõ cửa, một tên thủ hạ đi vào đưa cho người đàn ông một tấm thẻ.
Người đàn ông chậm rãi ngồi xuống, đối mặt với người phụ nữ đang quỳ ở dưới đất, ngón tay kẹp thẻ ngân hàng “Tiền trong thẻ ngân hàng này, Trầm Nhất vừa mới chuyển đi tất cả” Giản Đồng nhìn tấm thẻ ngân hàng một cái, không hiểu ngửa đầu nhìn về phía Trầm Tu Cẩn.
Môi người đàn ông chậm rãi mở “Cô muốn tôi bỏ qua cho cô, đúng không?”
Giản Đồng sửng sốt một chút, mặt dù không hiểu nhưng lập tức gật đầu.
“Cô cảm thấy tôi là người tốt sao?” Người đàn ông hỏi tiếp, Giản Đồng không nói. Nam nhân khẽ cười một tiếng “Vậy thì đúng rồi, cho tới bây giờ Trầm Tu Cẩn không phải là một người tốt, hắn làm sao có thể bỏ qua cho cô?”
Tựa hồ như đang nói chuyện của người khác, Trầm Tu Cẩn không đếm xỉa nhìn Giản Đồng, giống như mèo vờn chuột, đùa bỡn con mồi trong tay, khuôn mặt đẹp trai chậm trãi ngẩng lên cười một nụ cười mê hoặc.
“Giản Đồng, trong tấm thẻ này bây giờ một phân tiền cũng không có, chỉ cần cô kiếm đủ năm trăm vạn, tôi sẽ bỏ qua cho cô. Thế nào?”
Thế nào?… Cặp mắt Giản Đồng thất thần nhìn thẻ ngân hàng giữa các ngón tay của người đàn ông. Trên mặt không còn biết tuyệt vọng… Hắn căn bản không có ý định bỏ qua cho cô!
500 vạn… Bây giờ đối với cô mà nói là một con số lớn đến mức không dám tưởng tượng! Đối với Trầm Tu Cẩn mà nói, hắn thiếu 500 vạn sao? Giản Đồng trong phút chốc liền hiểu sự đùa bỡn của Trầm Tu Cẩn.
Mắt người đàn ông sâu thẳm, khoá chặt người đàn bà trước mặt, không buông tha một chút xíu biểu tình nào trên mặt cô, đáy mắt chợt phát sáng, môi khẽ nhếch lên… Muốn chạy trốn? Nằm mơ!
Lạch cạch, Trầm Tu Cẩn đứng lên, thẻ ngân hàng giữa các ngón tay rơi xuống trước mặt Giản Đồng “Giản Đồng, tôi không quan tâm cô dùng cách nào, chỉ cần trong thẻ này có đủ 500 vạn, tôi sẽ bỏ qua cho cô. Nếu không, cô muốn tự do, nghĩ cũng đừng nghĩ. Đừng hòng chạy trốn, chỉ cần cô còn sống trên thế giới này, tôi đều có thể tìm được cô”
500 vạn… Cô lấy kiếm đâu ra 500 vạn?
Tim đập rộn lên… Nghiêng đầu nhìn về phía Trầm Tu Cẩn đang mở cửa phòng kêu lên “Trầm tiên sinh, ngài thật biết làm khó người khác! Tôi chỉ là một nhân viên vệ sinh, kiếm đâu ra 500 vạn?”
Người đàn ông nghiêng người, mắt quét về phía cô “Tô Mộng sẽ điều cô đến bộ phận pr, bán tiếng cười, bán sự đáng thương, bán sự ngu xuẩn hay bán sự xấu xí, dù sao cô có cái gì thì bán cái đó, người có tiền nhiều người kỳ quái, đầu gối cô không phải nói quỳ là quỳ được liền sao, cô thử một chút là biết. Nếu quả thực không được, cô có thể bán thân” Nói đến đây, người đàn ông hạ khoé miệng
“Bất quá nhan sắc của cô bây giờ.. Thật khó nói” Trầm Tu Cẩn híp mắt nói một tiếng “Tự thu xếp ổn thoả” Giản Đồng đưa mắt nhìn bóng lưng thon dài cao ngất của Trầm Tu Cẩn biến mất trong tầm mắt.
Mặt Giản Đồng tái xanh, hoàn toàn không có một tia huyết sắc nào, Tô Mộng ở một bên nhìn thấy không đành lòng “Sao mà cô đắc tội Trầm tổng?”
Giản Đồng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mộng, lộ ra một nụ cười thảm, lúc này Tô Mộng mới nhìn thấy môi Giản Đồng trắng bệch, lộ ra một vòng dấu răng trên đó “Cô không sao chứ?” Tô Mộng hỏi.
“Tôi không sao” Giản Đồng đứng lên, người lung lay, Tô Mộng không đành lòng muốn đưa tay ra, Giản Đồng miễn cưỡng đứng vững vàng nhìn về phía Tô Mộng, sắc mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười cảm kích “Cảm ơn Mộng tỷ”
“Cô chắc chắn không sao chứ?” Cô nhìn Giản Đồng cả đứng còn không vững, thật sự không quá tin tưởng lời nói của Giản Đồng bảo không sao.
Giản Đồng lắc đầu với Tô Mộng một cái, lại là ba chữ kia “Tôi không sao”
Ai tin tưởng được… Tô Mộng nhìn người phụ nữ cả đi cũng tốn sức trước mặt, không khỏi nói một câu “Hẳn cô và Trầm tổng có quen biết”
Tô Mộng rõ ràng thấy bóng lưng người phụ nữ trước mặt trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, nhưng đối phương lại hỏi ngược cô “Mộng tỷ, bộ phận pr ở chỗ nào? Tối nay tôi nhậm chức luôn sao?”
Lần này đổi lại là Tô Mộng ngạc nhiên “Cô..” Vốn dĩ Tô Mộng còn muốn hỏi gì đó, nhưng lời đến khoé miệng lại nuốt trở về, sửa lời nói “Đi thôi, tôi mang cô đi”
Dọc theo đường đi, Tô Mộng cố gắng đi chậm lại, cô ở những chỗ này đã sớm luyện được một đôi mắt hoả nhãn kim tinh, ánh mắt sắc bén rơi vào đùi Giản Đồng, trước không chú ý nhưng giờ rõ ràng cảm nhận được chân Giản Đồng có vấn đề.
“Giản Đồng, chân của cô là do vừa nãy quỳ nên tê rần sao?”
Giản Đồng suy nghĩ một chút, chuyện đến mức này rồi, không cần thiết gạt Tô Mộng nữa, ngẩng đầu nhìn Tô Mộng một cái, Giản Đồng quay lưng lại vén áo lên, chỉ kêu một tiếng “Mộng tỷ”
Tầm mắt Tô Mộng theo động tác của Giản Đồng, nhìn vào sau lưng nơi không có quần áo che giấu, nhất thời hít phải một ngụm khí lạnh “Cô…” Không tự chủ được, Tô Mộng hoảng sợ mở to mắt, che miệng lại không dám tin nhìn về phía nữ nhân trước mặt.
Giản Đồng chậm rãi buông quần áo xuống, sửa sang lại vạt áo, nhìn xuống Tô Mộng đang mặt mày kinh hãi “Mộng tỷ, tôi thiếu một cái thận, sau đó thân thể trở nên suy yếu, đi nhanh sẽ bị đau”
“Thận, thận… Thận đâu?”
“Quyên đi rồi, tôi cũng không rõ”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!