Y Thiếu Thiên cho là Giản Nhụy Ái lùi một bước vì vậy lên tiếng trấn an: “Cô hãy yên tâm đi, chỉ cần tổng giám đốc Đơn nhận định cô là người yêu của anh ấy, Lạc Tình Tình đang làm gì mờ ám, cũng sẽ không dao động được vị trí của cô trong lòng tổng giám đốc Đơn đâu.”
Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt nghi vấn nhìn tổng giám đốc Đơn, mắt đẹp lộ ra điều khó hiểu.
Y Thiếu Thiên cười cười: “Đêm hôm đó tổng giám đốc Đơn và Lạc Tình Tình ở chung một chỗ, không chứng minh được bọn họ có tình cảm với nhau.”
Y Thiếu Thiên cảm thấy Giản Nhụy Ái đối với Đơn Triết Hạo có chút hiểu lầm, có lẽ là những vấn đề này, cậu có thể giúp anh giải quyết một tay, như vậy cũng có thể gia tăng lòng tin của cô dành cho tổng giám đốc Đơn.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ ở chung một chỗ, hơn nữa. . . . . .”
Giản Nhụy Ái muốn nói chuyện bọn họ còn hôn nhau, nhưng hai chữ ‘hôn môi’ kia mãi không thể nói ra khỏi miệng mỗi lần nhớ tới hình ảnh đó, lòng của cô lại như dao cắt.
Y Thiếu Thiên nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, trong mắt nâng lên một tia cười.
“Ngu, Lạc Tình Tình quỷ kế đặc biệt nhiều, nói một cách khác, thế giới không có chuyện vừa khéo như thế đâu, để cho cô tận mắt nhìn thấy bọn họ tình tứ với nhau.
Nửa đêm, tại sao Lạc Tình Tình phải cùng Đơn Triết Hạo lên sân thượng tình tứ, chuẩn nhất là Lạc Tình Tình biết cô ra ngoài, mới gọi điện thoại cho tổng giám đốc Đơn, lợi dụng sự áy náy của Đơn Triết Hạo, trình diễn một màn tình cảm, chính là muốn cô xem, để cho cô biết khó mà thối lui.
Cô liền bị lừa dối, sa vào bẫy Tình Tình.”
Tâm Giản Nhụy Ái cả kinh: “Đơn Triết Hạo, trong lòng anh ta có cô ấy, mới đồng ý đi lên đó, không phải sao?”
“Đơn Triết Hạo, mặc dù bá đạo không ai bì nổi, nhưng nội tâm anh ấy lại vô cùng ấm áp, tình tình cũng rất chân thật, chẳng lẽ cô còn chưa hiểu sao?”
“Cám ơn ngươi!” Lòng Giản Nhụy Ái tin tuyệt đối, cô không thể trúng kế, tự đẩy Đơn Triết Hạo qua tay người khác, nắm chặt quả đấm, không ngừng dùng trọn sức lực của mình.
Khi cô đi đến phòng bệnh của Đơn Triết Hạo, lại nghe được giọng nói: “Tiểu thư Giản, thật là đúng lúc, cô cũng đến thăm Hạo sao.”
Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn thấy Lạc Tình Tình cầm theo một hộp cơm giống cô như khuôn đúc, cô không khỏi run rẩy, trong lòng sợ hãi, nhưng cô không muốn lùi lại.
Đối mặt LạcTình Tình tự tin và xinh đẹp, Giản Nhụy Ái cảm thấy lòng tự tin của mình giảm đi mười phần!
Tay cô tạo thành quả đấm, nội tâm liều mạng kích động, cố gắng đứng vững!
“Tiểu thư Lạc, chào cô!” trong lòng Giản Nhụy Ái có chút sợ hãi, cô phải cố gắng khắc chế nỗi sợ trong lòng mình, không thể để tâm mình bấn loạn.
“Tiểu thư Giản, cô ngã bệnh, chuyện cơm nước của Hạo, cũng không cần làm phiền cô… cô đi về trước đi! Chuyện ăn uống của Hạo, tôi có thể lo được” Lạc Tình Tình tự nhiên và thanh thản đẩy cửa vào, căn bản không đem Giản Nhụy Ái bỏ vào trong mắt.
Cô tả mỉm cười đi vào phòng, nhìn thấy Đơn Triết Hạo đang cúi đầu làm việc, vừa định nói chuyện, Đơn Triết Hạo cũng chẳng ngẩng đầu lên, nói: “Giản Nhụy Ái, em chán sống sao, muốn bỏ đói anh à?!”
Thân thể Lạc Tình Tình run rẩy, trên mặt có chút lúng túng, chỉ là cô lập tức dùng nụ cười che đậy sự lo lắng và trong lòng tức giận, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, câu nói kia cũng bay đến tai Giản Nhụy Ái.
“Hạo, anh ngã bệnh, tiểu thư Giản cũng là bệnh nhân, mang đến cháo không có dinh dưỡng phong phú, vì thân thể anh nên suy nghĩ một chút, vẫn không nên ăn đồ của tiểu thư Giản, anh xem này! Em tỉ mỉ. . . . . .”
Đơn Triết Hạo không chờ Lạc Tình Tình nói xong, liền đứng dậy, đi tới bên cạnh Giản Nhụy Ái đang đứng phía sau Lạc Tình Tình, đưa mắt nhìn Giản Nhụy Ái ngây người như phỗng, cảm thấy buồn cười.
Anh cao ngạo nhưng nhìn gương mặt cô, lại nở ra một nụ cười, tựa như ánh mặt trời rực rỡ
Anh cưng chiều ngắt sống mũi cô, mang theo chút trách phạt, cười nói: “Giản Nhụy Ái, đây là phạt em, em bỏ đói anh lâu như thế sao? Mua chút cháo mà phải chạy tận Thái Bình Dương hả?”
Đơn Triết Hạo cố ý coi thường Lạc Tình Tình, cách làm của anh chính là nói cho Giản Nhụy Ái biết, cô mới chính là người anh lựa chọn.
Chuyện như vậy, chính là muốn Giản Nhụy Ái có lòng tin với anh, hi vọng khổ tâm của anh sẽ không uổng phí.
Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn Đơn Triết Hạo, không biết anh đang làm cái gì? Nhưng nụ cười của anh, nhìn cũng không bình thường, cô không biết làm sao, chỉ có thể đứng ở đó.
Đơn Triết Hạo đem Giản Nhụy Ái kéo đến cạnh bên giường, để cho cô ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, thấy cô vẫn cúi đầu như cũ, bất mãn nói: “Giản Nhụy Ái, em mua cháo chậm, cũng không muốn cho anh ăn cháo sao.”
Giản Nhụy Ái chầm chậm hiểu ra:”Ồ!” Đứng dậy, vội vàng hấp tấp đi múc cháo, trong lòng khẩn trương không biết Đơn Triết Hạo muốn làm gì? Cầm chén cháo lên cũng khiến tay phát run.
“A!” Cô vụng về khiến cháo nóng đổ lên tay, Giản Nhụy Ái cúi đầu nhìn vết đỏ ửng trên tay, uất ức trong lòng cô đều hóa thành nước mắt.
“Tiểu Nhụy, em làm sao vậy? Nóng sao? Cho anh xem.” Đơn Triết Hạo nhìn nước mắt của cô, cho là nóng rất nghiêm trọng, tâm bị sợ đến đập rộn lên, cầm đôi tay đỏ ửng lên, dịu dàng thổi.
Ngón tay có chút cảm giác ngứa, khiến gương mặt Giản Nhụy Ái đỏ bừng, nước mắt trong nháy mắt vì những dịu dàng của Đơn Triết Hạo mà kinh sợ dừng lại, liếc mắt nhìn thấy Lạc Tình Tình tức không chịu được, và Đơn Triết Hạo nghiêm túc thổi tay cô, hình như cũng không có phát hiện.
Không khí trong phòng trở nên lúng túng!
Lạc Tình Tình nhìn một màn ấm áp, gương mặt có rất nhiều cảm xúc, từ trắng trở nên đỏ và đang thay đổi thành xanh lá, đôi tay rất nhanh, liều mạng khắc chế cơn giận của mình.
Cô cảm thấy mình muốn điên rồi, Đơn Triết Hạo đang cố ý, anh cố ý bảo cô đi mua cháo cho anh, cố ý ở trước mặt cô biểu diễn màn yêu đương nóng bỏng, anh tính làm gì thế?
Lạc Tình Tình làm sao có thể không biết? Anh đang nói cho cô, trong lòng anh chỉ có Giản Nhụy Ái, anh cảnh cáo cô, không được khi dễ Giản Nhụy Ái.
Thế nên tỉ mỉ bày ra mọi chuyện, điều anh muốn chính là bảo vệ Giản Nhụy Ái, trước kia Đơn Triết Hạo chưa từng bảo vệ cô như thế, nội tâm Lạc Tình Tình tràn đầy ghen tỵ.
Tại nhà họ Đơn, một gia tộc lớn, có hoa viên xinh đẹp, đại sảnh toàn ánh đèn rực rỡ, khi ấy Đơn Triết Hạo tám tuổi không chớp mắt nhìn chằm chừam cái gì đó, không có nụ cười xinh tươi, chỉ có vẻ mặt lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp, thậm chí khinh thường.
Bà nội mang đến cho anh một cô gái dáng vẻ như búp bê, tóc màu đen mun, ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng như tuyết, cộng thêm đôi mắt trong veo, xem ra là một cô gái vô cùng xinh đẹp, người này chính là Lạc Tình Tình, năm ấy cô chỉ vừa bảy tuổi.
“Hạo, bà nội giới thiệu cho con một người bạn, về sau cô ấy sẽ chơi với con, làm bạn với con, con có thích không?”
Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm Lạc Tình Tình, thấy nụ cười hồn nhiên của cô, lại cảm thấy chán ghét: “Không cần, cháu không cần, bảo cô ấy cút đi.”
“Hạo, không thể vô phép như thế, cháu là đàn ông, tại sao cháu có thể rống to với con gái như thế? Để Tình Tình chơi với cháu, như thế cháu sẽ không cô đơn nữa.”
“Không cần, cháu không thích mấy đứa con gái khóc nhè, cút cho tôi, đừng cố gắng tiếp cận tôi!”
Đơn Triết Hạo cảm thấy Lạc Tình Tình là một cô gái mắc bệnh công chúa, thoạt nhìn liền ghê tởm rồi, từ nhỏ đến lớn cậu đã sống chung với cô độc, đột nhiên có thêm một người bạn khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
Lạc Tình Tình liếc mắt nhìn cậu bé nam một cái, dáng dấp khá đẹp trai, nói chuyện rất ngạo mạn, nó lặp tức hấp dẫn bé, Lạc Tình Tình trời sanh tánh kiêu căng, luôn cho mình là công chúa, chẳng có người đàn ông nào qua được, sức hấp dẫn của bé, chỉ có những người con trai hèn nhát, bé không cần quan tâm.
“Sẽ không khóc nhè, anh đừng đuổi em đi, em cũng biết võ công nữa.”
Trên mặt Lạc Tình Tình nở ra một nụ cười, rất sợ Đơn Triết Hạo không tin, cố ý trước mặt mọi người, múa mấy đường, như thế vừa ra tay, lại bị Đơn Triết Hạo ngăn cản.
“Được rồi! Vậy thì bạn ở lại đây!”
“Cảm ơn nhiều!”
bà nội nghe được lời Đơn Triết Hạo nói, lo lắng trong lòng hạ xuống, không ngờ nha đầu này cơ trí như thế, còn rất hợp ý cháu bà.
Khi còn bé, tâm cơ nặng như thế, xem ra lớn lên lại càng khó đoán, hi vọng Đơn Triết Hạo sẽ không yêu cô bé, bà nhìn hư thế nào cũng thấy cô gái này không thích hợp làm bạn gái Đơn Triết Hạo, cũng không thích hợp làm con dâu nhà họ Đơn.
Có lẽ suy nghĩ quá nhiều, bọn họ còn nhỏ sẽ không cùng những cảm xúc ngổn ngang như thế đâu!
Thời gian như cái chớp mắt, bảy năm trôi qua rồi.
Tập đoàn Đơn thị, hô biến một cái đã trưởng thành, trở thành một tập đoàn lớn, cứ như vậy đến một đem lại xảy ra biên cố, Đơn thị rơi vào khủng hoảng kinh tế, đứng trước nguy cơ phải đóng cửa, nhà họ Đơn phải gánh trên vai một khoản nợ khổng lồ.
Bà nội vì lo lắng nhiều, ngã bệnh nằm liệt giường bệnh.
“Bà nội, đừng khóc, cháu thề sẽ gầy dựng lại tập đoàn Đơn thị, tuyệt đối sẽ không khiến bà nội đau lòng.” Khi đó, Đơn Triết Hạo mười lăm tuổi, nhưng ý chí hùng hồn, nói lời cam kết với bà nội mình, gây dựng lại tập đoàn Đơn thị, hơn nữa khiến tập đoàn Đơn thị lớn hơn gấp trăm lần, ngàn lần trước kia….
Lạc Tình Tình trở thành kẻ theo đuôi Đơn Triết Hạo, càng lớn càng xinh đẹp, trở thành một đứa be ngoan trong mắt mọi người, gương mựat đỏ thắn đáng yêu, dung mạo của cô luôn đốn tim người đối diện.“Bà nội, con cũng sẽ giúp anh Hạo một tay!”
Lạc Tình Tình nở một nụ cười, đi theo sau lưng Đơn Triết Hạo, mặc dù anh chỉ mười lăm tuổi, nhưng đã mang tính trầm ổn khác người, thân thể anh cường tráng, vẻ ngoài anh tuấn, anh cũng rất giỏi võ công.
Mười lăm tuổi đã tốt nghiệp đại học Cambridge, bắt đầu trở thành một nhà kinh doanh, đã đưa Đơn thị qua đoạn thời gian khó khăn.
Với vẻ bề ngoài xuất chúng và sự thôn minh ấy, hấp dẫn không ít ánh mắt của phái nữ, nhưng những ánh mắt kia bị sự khôn khéo của Lạc Tình Tình đánh lui.
Trong giai đoạn Đơn Triết Hạo gầy dựng sự nghiệp, Lạc Tình Tình dựa vào sự sắc sảo của mình, thành công trở thành trợ thủ đắc lực sau lưng Đơn Triết Hạo.
“Tốt lắm, cô đã làm tốt chuyện của mình rồi, không cần giả bộ thông minh nữa!” bà nội không vui khẽ cau mày nói, bà không thích tính cách giả tạo của Lạc Tình Tình.
Cô gái này chỉ biết dùa giỡn tâm tình người khác, nói láo cũng không đổi sắc, kiêu ngạo và tự mãn, sợ rằng yêu vinh hoa phú quý là chính… Bà nội vừa nhìn thấy cô đã cảm thấy phiền.
Lạc Tình Tình biết rõ mọi chuyện, từ nhỏ bà nội đã có thành kiến lớn với cô, cô đã tìm mọi cách lấy lòng bà, bà nội cũng không nhìn thấy cô thuận mắt.
“Bà nội, bà nên dưỡng bệnh cho thật tốt, cháu đảm bảo chỉ sau năm năm nữa, tập đoàn Đơn thị sẽ vô cùng lớn mạnh!”
Bà nội đặt lòng tin mười phần vào Đơn Triết Hạo, trong lòng tràn đầy an ủi, rốt cuộc Đơn Triết Hạo đã lớn, đã hiểu được những gì bà cống hiến cho Đơn thị, nếu giao Đơn thị cho Đơn Triết Hạo quản lí, nấht định sẽ lướn mạnh.
Năm năm, dưới thành phố buôn bán phồn hoa, tập đoàn Đơn thị chiếm một phần lớn, khôgn chút che giấu, nó đứng vững dưới ánh mặt trời, dẫu có đi qua bão táp thì nó vẫn lướn mạnh theo từng ngày.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!