Giản Nhụy Ái rút mấy tờ khăn giấy ra, trong lòng khó chịu, lập tức đuổi theo anh ra ngoài, không ngờ anh dừng lại, quán tính đụng vào bờ vai của anh: “A!” Vô tội sờ sờ trán mình, trong đầu oán giận.
Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang bĩu môi, ngoài miệng treo đầy bơ sữa, lại bị sự ngọt ngào của cô hấp dẫn, không chớp mắt nhìn gương mặt trắng noãn của cô.
Nó giống như ma lực, Đơn Triết Hạo không đỡ được hấp dẫn, bá đạo đem cô kéo vào trong ngực, cúi đầu hôn lên cánh môi đầy dụ hoặc của cô, liếm láp quanh bờ môi, trằn trọc trở mình, bắt đầu gặm cắn.
Tay của anh đặt tại hông của cô, thừa dịp cô kinh ngạc đến ngây người, khẽ hé môi, đầu lưỡi không mang theo dấu vết lặng lẽ đi vào, đầu lưỡi bá đạo thăm dò khoang miệng mềm mại, chiếm đoạt lãnh địa của cô.
Giản Nhụy Ái giống như đang đứng trên cao nguyên thiếu dưỡng khí, đôi tay choàng qua ôm lấy cổ của anh, cả người tê liệt dán lên ngực của anh, mặc cho môi anh chà sát môi cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người như keo như sơn triền miên, cho đến khi hô hấp của cả hai đều rối loạn, mới miễn cưỡng buông đối phương ra.
Tròng mắt Đơn Triết Hạo nhìn gò má đỏ bừng của cô, đôi môi mềm mại hơi sưng lên, trong lòng cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Đó là ấn ký của anh, trước mặt mọi người, anh thật không khống chế được muốn cô, Giản Nhụy Ái giống như hạ độc dược trên người anh, làm cho anh không cách nào khống chế được hành động của mình.
Giản Nhụy Ái bị hôn đến đầu óc choáng váng, khi cô mệt mỏi lấy lại tinh thần, đã ngồi trên xe anh, cô cảm thấy gương mặt của mình đỏ hồng, hô hấp có chút khó khăn, Đơn Triết Hạo kịp thời buông cô ra, nếu không cô thật sự đã quên thở luôn rồi.
“Mang chuyện nhà cửa suy nghĩ kỹ càng chưa?” Đơn Triết Hạo lạnh lẽo ra lệnh .
Câu nghi vấn, mà do Đơn Triết Hạo nói ra lại giống như một câu khẳng định!
Không muốn Đơn Triết Hạo nhớ chuyện này, nhưng anh quyết ép cô đồng ý mới thôi. Vậy nếu cô quyết không đi thì sao?.
Cô kháng nghị nói: “Suy tính rất rõ ràng, tôi sẽ không dời.”
“Không dời đi!” mặt Đơn Triết Hạo không chút thay đổi đem cô cắt ra vài trăm mảnh, để cho cô không thể nhúc nhích: “Cô là phụ nữ của tôi, cô lại muốn ở chung với người đàn ông khác, có thấy chuyện đó không hợp lý không?.”
Trời ạ! Cô là người phụ nữ của anh, rốt cuộc muốn anh nói bao nhiêu lần đây?
Làm người phụ nữ của anh cũng là Đơn Triết Hạo ép, Giản Nhụy Ái bất đắc dĩ, ai bảo cô thiếu tiền anh. Nhưng cô vẫn sẽ kiên trì, cũng có lập trường của mình .
“Dù sao, tôi cũng không dời đi.”
“Cô, tại sao muốn lần nữa khiêu khích tính nhẫn nại của tôi?”
Đơn Triết Hạo lật người từ chỗ tài xế đến chỗ tay lái phụ, hai người chen chúc trên cùng một chiếc ghế, mắt nhìn chằm chằm vào cô, nụ hôn mãnh liệt và nóng bỏng, rơi xuống đầu của cô, mặt, môi, sau đó một đường đi xuống.
“Đơn Triết Hạo, anh điên rồi, buông tay ra.” Cô phản đối, nhưng không có hơi sức để đấu lại anh: “Anh làm gì đấy? Buông tôi ra?”
Anh dùng lực hôn cô, gặm cắn, cho đến khi nơi đó xuất hiện dấu vết nhàn nhạt, mới bỏ qua, đi xuống thăm dò nơi khác. . . . . .
“Không. . . . . . Muốn. . . . . .” Giản Nhụy Ái cảm thấy toàn thân nóng lên, nội tâm có cổ khí nóng bộc phát, cô cũng không thể giải thích được việc của mình, cô chậm chạp có phản ứng, cũng chầm chậm không ghét, muốn cùng anh có thêm một điều gì đó.
“Đồng ý tôi, dọn nhà, tôi liền bỏ qua cho cô.” Đơn Triết Hạo nắm giữ mỗi nhược điểm trên người cô, không tin cô sẽ kiên trì lâu hơn nữa, anh sẽ uy hiếp cô .
Đầu lưỡi của anh liếm một bên má cô, đôi tay bao trùm hai bầu ngực vươn cao của cô, vuốt ve, khiến chúng nó tạo ra nhiều hình dạng khác nhau.
Ánh mắt anh chưa bao giờ rời khỏi mặt Giản Nhụy Ái, sắc mặt trở nên ửng hồng, thở hổn hển, rất có lực hút.
“Không. . . . . . Không muốn. . . . . .” Cô không dám nói lời nào, mỗi lần nói ra chỉ là một âm thanh rên rỉ đầy ngại ngùng, chỉ có thể cắn răng nặn ra lời nói.
Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo không chỉ có miệng ác độc, tâm tình cũng rất bá đạo, thật là một người có quyền lực và tiền bạc, đấu với anh chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.
Đơn Triết Hạo không ngờ Giản Nhụy Ái sẽ kiên trì như thế, anh nghĩ tới chuyện cô thích Quyền Hàn, mới không đồng ý yêu cầu của anh.
Anh chưa thấy qua phụ nữ nào quật cường như thế. Thật không biết nên làm sao với cô bây giờ? Đi đến bên cạnh cô để tất cả thấm vào ruột gan sao.
Đơn Triết Hạo hạ thấp tầm mắt nói: “Có phải vì người đàn ông kia, cô không bỏ anh ta được à?”
“Đương nhiên, anh ấy là anh trai tôi mà.” Cô khẽ ngẩn người.
Cái loại ánh mắt vô tội đó, lông mi thanh tú cong vút, quệt mồm, anh cảm thấy từng động tác nhỏ của cô gái này rất có sức quyến rũ, vì thế thu hết vào mắt.
“Cô nói rõ cho tôi biết lý do? Nếu như nó hợp lý tôi sẽ không miễn cưỡng cô nữa.”
“Bởi vì. . . . . .” Đại não Giản Nhụy Ái cấp tốc vận động, làm thế nào để ứng phó với Đơn Triết Hạo, để không bị anh bắt ở trong biệt thự nữa?
“Khi tôi năm tuổi, một cuộc tai nạn xe cộ xuất hiện, ba mẹ vì bảo vệ tôi, nên đã qua đời, tôi vẫn nhớ hình ảnh của ba mẹ trước lúc lâm chung.
Sau đó tôi bị đưa đến cô nhi viện, mỗi buổi tối đều gặp cơn ác mộng, mơ thấy ba mẹ nằm dưới vũng máu, đưa tay cầu cứu tôi, nhưng dù tôi cố gắng giãy giụa muốn cứu ba mẹ, cũng chẳng làm được gì.
Quyền Hàn và Trác Đan Tinh, luôn bên cạnh an ủi tôi, lâu dài tôi cũng không gặp lại cơn ác mộng ấy, từ đó về sau ba người chúng tôi cùng thề, đời này vĩnh viễn ở chung một chỗ. . . . . .”
Đơn Triết Hạo thấy nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt của cô, càng lúc càng nhiều, không ngờ cô gái nhỏ này lại gặp chuyện bi thảm như thế.
Rút từ trong túi ra một miếng khăn giấy đưa cho Giản Nhụy Ái: “Được rồi, đừng khóc, về sau không ép cô dọn nhà nữa.”
Nói xong những lời này, anh cũng không biết mình đang nói gì? Đây là lời an ủi, Đơn Triết Hạo không ngờ có một ngày anh lại đồng cảm với nỗi bi ai của người khác, còn ngồi xuống an ủi người ta.
“Cám ơn anh.”
“Tôi nhượng bộ như vậy, một câu cảm ơn thôi thì không thể nào có thành ý.”
Giản Nhụy Ái biết anh muốn làm cái gì? Nhưng mà chẳng lẽ làm luôn ở trên xe, đang kinh ngạc chẳng biết nên như thế nào, trên người cô đã bị cởi hai nút áo, anh thô tục bị kéo tất cả ra, áo t-shirt bị xé rách, lộ ra cảnh xuân.
Cô gấp gáp đưa tay muốn ngăn trở, lại bị bàn tay anh nắm chặt, khống chế đỉnh đầu của cô, cái ghế bị anh kéo xuống theo quán tính cô cũng ngã ra sau.
Đơn Triết Hạo như một con dã thú không thể khống chế dục vọng của mình, anh mãi mãi thấy không đủ khi ở bên cạnh cô, vẫn duy trì sự nhớ nhung với cơ thể cô, thân thể của cô giống như có ma lực, khống chế suy nghĩ của anh, để cho anh điên cuồng muốn cô.
Chỉ với vài động tác, bộ quần áo trên người cô đã bị anh cởi xuống, thân thể trắng nõn lộ ra, hai chân thon dài càng kích thích Đơn Triết Hạo.
Giản Nhụy Ái thất kinh, muốn dùng hai cánh tay ngăn cản anh, đưa mắt khiếp đảm nhìn vẻ hưng phấn cực điểm của Đơn Triết Hạo, anh giống như mãnh thú nhào tới. Cảm giác lần này của cô không giống như hai lần trước, không còn thấy xa lạ cùng ép buột, mà cũng dần bị anh kích tình, cô lo lắng cùng hoảng hốt, cố gắng chống đỡ hành động tiếp theo của anh.
Đơn Triết Hạo điên cuồng kích động, chưa từng khát vọng chiếm hữu như thế, người trước mắt như một báu vật, anh không muốn suy nghĩ gì hết. Hiện tại anh chỉ muốn đi vào cơ thể cô gái bên dưới.
Khi anh đụng vào da thịt mịn màng của cô, anh càng hưng phấn và nhiệt tình, khi anh cố gắng phối hợp ba điểm kích thích nhất trên người cô, Giản Nhụy Ái cầm cự không nổi, chỉ có thể mê man ngủ trên người anh.
Đơn Triết Hạo nhìn dung nhan thuần khiết đến kinh người, gương mặt trắng nõn, bởi vì vận động quá sức mà chảy mồ hôi, dịch ái có chút ươn ướt, cái miệng anh đào nhỏ nhắn bị chính anh gặm cắn thô tục, có chút sưng vù, anh nhìn cơ thể nhếch nhác của cô, dịu dàng hôn một cái lên trán cô.
Anh cầm khăn giấy lên, giúp cô lau thân thể, mặc quần áo tử tế giúp cô xong rồi cũng chỉnh trang lại quần áo của mình, hài lòng, khóe miệng nâng lên nụ cười, đem ghế xe nâng lên đôi chút, sau đó lái xe rời đi.
“Ông chủ Trần, ảnh chụp theo dõi mấy ngày nay tôi đều gửi đến đầy đủ.” Người đàn ông đầu trọc băng mắt không bằng lòng nói.
Hắn ta cầm vài tấm hình lên, phía trên đều là hình ảnh thân thiết của Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái, hình bọn họ cãi vã, hôn nhau….
“Người trẻ tuổi, chính là tinh lực tràn đầy, đi đến đâu cũng có thể phát tiết?”
“Đúng vậy, Đơn Triết Hạo, thức không biết chết sống….”
“Được rồi, bây giờ bọn họ đang ở đâu?”
“Ông chủ Trần, tôi phái người theo dõi, sẽ chờ mệnh lệnh của ông.”
Ông chủ Trần nắm chặt một tấm ảnh, trên mặt lộ ra nụ cười gian trá đầy vẻ hài lòng.
Đơn Triết Hạo không hay không biết đã lái xe lên đỉnh núi, nhìn thời gian còn sớm, cởi áo khoác xuống, nhẹ nhàng đắp lên trên người Giản Nhụy Ái, người ngồi trên ghế phụ phát ra tiếng ngáy đều đều, nhắm mắt dưỡng thần.
Mây lãng từ từ trôi, ánh sáng chói mắt xuyên qua kiếng xe chiếu ánh sáng trên người cô.
Đơn Triết Hạo không nhịn được trừng mắt nhìn cô, mở mắt, nhìn mặt trời xinh đẹp, ngoài miệng lộ ra nụ cười, xoay người lay động Giản Nhụy Ái đang ngủ ngon lành: “Này, cô gái kia, tỉnh!”
Giản Nhụy Ái không nhịn được giật giật thân thể, trên người truyền đến trận đau đớn thấu xương, thân thể khẽ run rẩy vài cái, mím môi.
Như vậy thật mờ ám, đối với Đơn Triết Hạo thì cô gái vừa tỉnh ngủ có rất nhiều dụ hoặc, vật nam tính phía dưới từ từ thẳng đứng lên, cố gắng kìm nén vật đang bành trướng phía dưới, ho khan mấy tiếng.
Giản Nhụy Ái cảm giác thân thể lay động, đột nhiên nhớ tới chuyện mình đang ở chỗ xa lạ, hai mắt mở to, nhìn cảnh vật trước mắt, gương mặt phóng đại gấp mấy lần, thét to: “A!” Trực tiếp ngồi dậy. Than ôi! Đầu đụng vào mui xe, đau đớn cắn môi.
“Cô là đứa ngốc sao? Rời giường liền luyện Thiết Đầu Công.”
Giản Nhụy Ái nhìn chằm chằm người đang cười hả hê, không phải vì anh bên cạnh thì cô sẽ không chật vật như thế.
“Không cần nói dối, nhìn bên!” Vẻ mặt Đơn Triết Hạo tươi cười, Giản Nhụy Ái thật sự tức giận, vừa thỏa mãn nhu cầu của mình, lại còn trêu chọc cô.
Giản Nhụy Ái nhìn theo ngón tay của anh, thấy cảnh tượng thiên nhiên kỳ vĩ trước mặt, kinh ngạc há hốc mồm: “Thật là đẹp! Người ta đều nói mặt trời vừa mọc là đẹp nhất, thật quá đẹp.”
Cô lộ ra nụ cười hạnh phúc, ngửa mặt lên nhìn bầu trời mang màu hồng nhạt, trong nháy mắt cảm giác toàn thế giới cũng biến thành đỏ, thời khắc ấm áp đẹp trong nháy mắt.
Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, cũng khẽ mỉm cười cho cái vẻ vui tươi kia của cô. Cô dễ dàng thỏa mãn như thế, luôn cảm thấy hạnh phúc là điều nhỏ nhoi, nụ cười của anh đến cả ảnh cũng chẳng thể phát hiện được, mặt trời dần đi lên, hai người không ai nói với ai tiếng nào, trong xe hiện ra một trạng thái ấm áp cõi lòng.
“Từ nhỏ tôi đã sinh trưởng trong một gia đình bình thường, vì kế mưu sinh, tôi không nói đến chuyện có một tình yêu của riêng mình, cũng không có thời gian để nghĩ về nó. Người khác phái duy nhất mà tôi biết chỉ là anh Quyền Hàn, anh Quyền Hàn chăm sóc tôi rất ân cần, nhưng anh ấy không phải là bạn trai của tôi, cũng chưa từng dẫn tôi đi xem mặt trời mọc.
Đã rất nhiều lần tôi ảo tưởng, mình và người yêu, đứng ở đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, đây là một ước mơ xa vời mà tôi nghĩ cuộc đời mình không thể chạm đến được.
Nhưng tôi thích ước mơ, bởi vì không có ước mơ, cuộc sống của tôi sẽ không có hy vọng. Mỗi ngày chờ đợi đến ngày thực hiện được ước mơ, hôm nay đây mộng đẹp đã thành sự thật, cảm ơn anh!” Giản Nhụy Ái đối mặt với Đơn Triết Hạo chân thành nói lời cảm tạ.
“Không có gì? Cũng chỉ vì tôi nhàm chán mới chạy tới đây!” Đơn Triết Hạo nghiêm túc nghe lời cô nói…, không thể không thừa nhận mình bị lời của cô nói làm cho tâm rối rắm, lẩm bẩm: “Bình minh rất xinh đẹp.”
Anh rất thích bình minh, nguyên nhân lớn nhất hẳn là thời điểm anh phiền não nhất, Lạc Tình Tình dẫn anh tới đây, khi đó quan hệ bọn họ rất tốt, cô có mị lực hơn người, rất nhiều người đàn ông cam tâm tình nguyện quỳ dưới váy cô, mà Đơn Triết Hạo lại được cô theo đuổi, có lẽ hai người quá mức hoàn mỹ, mới có thể ở bên cạnh nhau.
Trên mặt anh không có nhiều sắc mặt, lạnh lẽo như sương giá, ở trước mặt Giản Nhụy Ái nghe cô kể chuyện xưa, khiến anh cũng chìm trong chuỗi ký ức của mình.
Cô không thích nhìn Đơn Triết Hạo bên cạnh cô lại nghĩ về người phụ nữ khác, cô đã phiền não nhiều rồi: “Tại sao anh lại rời khỏi Lạc Tình Tình?”“Cô nói cái gì?” Đơn Triết Hạo trầm tư, lạnh lùng xoay người nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, ngoài miệng treo mấy phần tà khí.
Sắc mặt Giản Nhụy Ái cũng xanh mét, cắn môi, vẻ mặt hốt hoảng, cô có lỗi gì sao? Hận không thể cắn đứt lưỡi của mình: “Tôi….”
“Nói!” Ánh mắt Đơn Triết Hạo mang theo lo lắng nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, ánh mắt lóe lên ngọn lửa, cũng cảm giác có chuyện gì đó không đúng, bắt lấy cổ tay của cô, hét lớn: “Cô nói cái gì?”
“Tôi…. Lời hữu ích không nói hai lần, tôi không muốn nhắc lại”. Giản Nhụy Ái hất tay Đơn Triết Hạo ra, chạy trối chết, nhảy xuống xe hơi.
Đơn Triết Hạo cũng không dễ dàng bỏ qua như thế, xuống xe theo, bước nhanh đi tới trước mặt Giản Nhụy Ái, từng bước tiến tới gần, giọng nói âm trầm mang theo chút khủng bố: “Nói chuyện!”
Trong rừng cây thưa xuất hiện vài đôi mắt đen, đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Buổi sáng, đỉnh núi yên tĩnh, nghe được một tiếng súng chát chúa, Đơn Triết Hạo ý thức được nguy hiểm, kéo Giản Nhụy Ái chạy như bay, núp phía sau xe.
Anh quan sát bốn phía, ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, tay nhè nhẹ điều chỉnh về phía phát ra tiếng súng nổ, nhìn thấy rất đông những người áo đen đang ẩn núp sau những bụi cây, trong tay bọn họ mang theo súng.
Anh không ngờ lão Trần ra tay nhanh như thế, an bài tất cả chờ anh lọt lưới, anh bình thường rất nhanh nhẹn, tư nhiên không chú ý liền biến thành như thế này, ở cùng với Giản Nhụy Ái khiến lực chú ý của anh bị phân tán, mới để cho bọn họ có cơ hội ra tay.
“đùng, đùng” bên kia lại phát ra vài tiếng súng, Đơn Triết Hạo dùng tay giữ lấy ót của Giản Nhụy Ái, đem đầu cô cúi thấp xuống, không để cho cô bị đạn bắn.
Giản Nhụy Ái từ trong cơn chấn động dần phục hồi, thân thể mềm yếu nằm sát vào lồng ngực của anh.
Mặt Đơn Triết Hạo trở nên cảnh giác và nghiêm túc, tim anh đập liều mạng.
Một cỗ hơi thở nguy hiểm nhanh giống như tia chớp hướng đến bọn họ.
Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhụy Ái, rõ ràng cảm giác hơi thở nguy hiểm đến gần, bọn họ không thể ngồi chờ chết: “Giản Nhụy Ái, chúng ta lập tức rời đi.”
Đơn Triết Hạo mở cửa xe, đôi mắt như chim ưng mang theo nhịp thở nguy hiểm, cảm giác một bóng đen nhanh như tia chớp xuất hiện, tốc độ khiến Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người, đứng chết trân tại chỗ, nhìn bóng đen mà quên động đậy.
“Giản Nhụy Ái, cẩn thận.”
Đơn Triết Hạo nhìn cái lươi 138, dùng chân đá một cú mạnh, đem ý đồ của người đang muốn làm tổn thương Giản Nhụy Ái ngăn cản dưới chân, đoạt lấy cây súng của đối thủ.