Đường Khê nói với Tô Chi chuyện Trịnh Đình muốn làm phù rể cho Tần Kiêu, thậm chí còn chi tiền hối lộ Lý Anh, đồng thời hỏi xem ý của Tô Chi thế nào.
Sau khi Tô Chi biết Trịnh Đình đã đưa phong bì đỏ cho Lý Anh để được làm phù rể, cô ấy châm chọc Trịnh Đình vài câu, cuối cùng lại tỏ vẻ không quan tâm. Cô ấy làm phù dâu, ai làm phù rể đối với cô ấy chẳng quan trọng, Trịnh Đình muốn làm thì cứ để cho anh ấy làm.
Thế nên dưới sự đấu tranh tích cực của Trịnh Đình và sự nhân nhượng hết mức của Lý Anh, Trịnh Đình thành công trở thành phù rể của Tần Kiêu.
Việc thay đổi phù rể không làm ảnh hưởng gì đến hôn lễ của Tần Kiêu và Đường Khê, quá trình chuẩn bị cho hôn lễ đã được nhà họ Tần giám sát lo liệu chu đáo, mọi thứ đều diễn ra thuận lợi.
Địa điểm tổ chức lễ cưới là khách sạn Crown, đây là khách sạn lớn nhất thành phố Nam, có rất nhiều cặp đôi yêu thích và lựa chọn tổ chức lễ cưới ở nơi này, lúc trước lễ cưới của Tần Thù và Thẩm Cố cũng được tổ chức ở đây.
Đường Khê và Tần Kiêu cùng với các phù dâu phù rể đến khách sạn vào buổi chiều trước đó một ngày để thảo luận với bên tổ chức hôn lễ về quy trình đón dâu ngày mai.
Hai tháng trước, nhóm phù dâu phù rể đã hào hứng ngồi lại trao đổi, suốt hai tháng trò chuyện tán gẫu, các phù dâu và phù rể dần thân thiết với nhau, biết rõ mấy anh chàng phù rể này không hề nghiêm túc như vẻ bề ngoài, nhóm phù dâu bí mật thảo luận, ngày mai lúc Tần Kiêu dẫn theo phù rể đến đón dâu, nhất định phải dùng mọi cách làm khó bọn họ, không thể để cho bọn họ đón dâu dễ dàng.
Lúc này các phù dâu phù rể đều đang ở trong phòng tân hôn, nhóm phù rể lặng lẽ quan sát và ghi nhớ những nơi có thể giấu giày trong phòng, để ngày mai đi đón dâu sẽ nhanh chóng tìm được giày.
Người phụ trách tổ chức hôn lễ đứng chính giữa, giải thích toàn bộ quá trình rồi hỏi: “Mọi người có muốn đề xuất thêm ý tưởng nào không?”
Tô Chi khoác tay Diệp Sơ Hạ nói với người phụ trách tổ chức: “Chúng tôi muốn đề nghị chú rể và phù rể kéo dài thêm thời gian đón dâu, chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều trò chơi, nếu thời gian gấp quá thì không thể chơi hết được.”
Người phụ trách tổ chức hỏi: “Cần thêm bao nhiêu thời gian?”
Tô Chi nghiêng đầu nhìn Diệp Sơ Hạ hỏi: “Cậu nghĩ sẽ mất bao lâu?”
Diệp Sơ Hạ ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ít nhất phải kéo dài thêm nửa tiếng.”
Kế hoạch ban đầu dự kiến từ lúc chú rể và phù rể gọi cửa đến lúc vào tìm giày sẽ mất khoảng bốn mươi phút, nếu cộng thêm nửa tiếng nữa thì phải mất hơn một giờ đồng hồ.
Nếu như các phù dâu đã đưa ra đề nghị như vậy, người phụ trách tổ chức đương nhiên sẽ kéo dài thời gian thêm nửa tiếng theo ý muốn của họ.
Quý Chính Sâm đi đến trước mặt Diệp Sơ Hạ cười hỏi: “Các em chuẩn bị bao nhiêu trò chơi mà phải chơi hơn một tiếng lận?”
Diệp Sơ Hạ nói: “Ngày mai anh sẽ biết.”
Quý Chính Sâm ghé vào tai cô ấy thì thầm: “Hạ Hạ, nói cho anh biết một chút đi, trò chơi của các em là để làm khó Tần Kiêu, hay cả đám phù rể bọn anh?”
Diệp Sơ Hạ rất kín miệng, cô ấy không tiết lộ bất cứ điều gì, vẫn là câu nói cũ: “Ngày mai anh sẽ biết thôi, từ giờ trở đi anh tránh xa em ra, đừng cố gắng khai thác thông tin từ em, nếu không ngày mai anh sẽ là mục tiêu bị nhắm tới, em sẽ bắt anh cởi áo rồi nhìn vào máy quay kêu lớn anh là kẻ ngốc.”
Quý Chính Sâm: “…”
Quý Chính Sâm không thăm dò được tin tức gì, còn bị Diệp Sơ Hạ đuổi về vị trí của nhóm phù rể.
Ngôn Tầm hỏi: “Em dâu nói gì với cậu thế? Có nói mấy cô nàng giấu giày ở đâu không?”
Quý Chính Sâm bịa chuyện lưu loát: “Không có nói nơi giấu giày, chỉ nói tôi với nhóm phù dâu thân thiết như người một nhà, mấy cô nàng sẽ không làm khó tôi, tôi nghĩ các cậu nhất định sẽ bị hành hạ vô cùng thê thảm, cứ chuẩn bị tinh thần đi.”
Vẻ mặt của anh ta trông giống như có người bảo kê, một chữ nói ra Ngôn Tầm cũng không tin.
Sau khi người phụ trách tổ chức hôn lễ rời khi, Tần Kiêu và các phù rể cũng nhanh chóng bị đuổi khỏi phòng tân hôn, nhóm phù dâu vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp giấu giày, những câu hỏi để hỏi lúc đón dâu cũng chưa chuẩn bị xong.
Sau khi đám Tần Kiêu ra ngoài, đề phòng hờ bọn họ bày trò gian lận, lén lút mò tới dò tìm tin tức, Diệp Sơ Hạ đã khóa trái cửa phòng.
Tô Chi cầm một chiếc giày cao gót trong tay, hỏi Đường Khê: “Cậu nghĩ nên giấu ở đâu thì được?”
Đường Khê nhìn xung quanh phòng một lượt, không thấy nơi nào đủ kín đáo để giấu giày, Diệp Sơ Hạ cầm một cây bút và một xấp thẻ màu đỏ trong tay, nói: “Giày cứ để đó lát nữa tìm chỗ giấu sau, với chỉ số thông minh của Tần Kiêu và đám phù rể kia, chắc chắn đã dự đoán được những nơi chúng ta có thể giấu giày từ lúc mới bước vào trong phòng rồi, có giấu ở đâu thì bọn họ cũng nhanh chóng tìm ra thôi, bây giờ chúng ta nghiên cứu thử xem ngày mai nên đặt câu hỏi và hình phạt gì cho bọn họ trước đã.”
Tô Chi cảm thấy những gì cô ấy nói cũng có lý, vì thế nên tạm thời đặt giày xuống, tham gia thảo luận đặt câu hỏi cho ngày mai.
“Khê Khê, cậu có điều gì muốn hỏi Tần Kiêu không?”
Đường Khê nói: “Việc đặt câu hỏi không phải do các phù dâu chuẩn bị sao? Chẳng có cô dâu nào lại tự mình đưa ra câu hỏi, các cậu cứ bàn bạc đi, miễn là làm khó được bọn họ, đừng để cho bọn họ dễ dàng vượt qua thử thách.”
“Được.” Tô Chi cười nói: “Nếu cô dâu đã không thương xót chú rể, vậy thì tớ cũng không nương tay đâu. Ngày mai khi họ tới, câu hỏi đầu tiên chính là mỗi người tự nói ra ba khuyết điểm của bản thân.”
Diệp Sơ Hạ: “Câu hỏi của cậu quá đơn giản, không có đáp án, họ tùy ý trả lời kiểu gì cũng được, Quý Chính Sâm có thể một hơi kể ra hàng trăm khuyết điểm, cậu đang nhân nhượng cho họ đấy à.”
Đường Khê gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, Chi Tử, phải đặt câu hỏi thật khó vào, hỏi đơn giản quá lại khiến tớ bị mất giá, tớ muốn chứng kiến cảnh họ phải chịu phạt vì không trả lời được câu hỏi.”
Tô Chi chậc lưỡi, đưa tay nâng cằm Đường Khê: “Không phải bình thường cậu và chồng cậu rất tình cảm với nhau sao? Tại sao đột nhiên lại ra tay không thương tiếc như vậy?”
Đường Khê đẩy tay cô ấy ra rồi nói: “Việc nào ra việc đó, tớ chỉ kết hôn một lần duy nhất trong đời. Lúc trước khi đăng kí kết hôn tớ không làm khó gì anh ấy, vừa gặp mặt xem mắt một lần đã kết hôn với anh ấy, còn không làm khó anh ấy, anh ấy lại tưởng lấy được vợ đơn giản như vậy. Các cậu không cần nể mặt tớ, ít nhất phải trừng phạt hai người trở lên.”
Tô Chi tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm đi, câu hỏi đầu tiên yêu cầu chú rể và phù rể mỗi người nói ra ba khuyết điểm của mình, nếu có một người không nói được thì cả tập thể phải chịu phạt. Tớ nói cho các cậu biết cái này, trong nhóm phù rể có Trịnh Đình, vậy nên bọn họ không vượt qua được ải này đâu.”
Đường Khê: “Tại sao? Câu hỏi không có đáp án tiêu chuẩn, chẳng phải họ tùy tiện nói bất cứ điều gì cũng được à?”
Tô Chi cười thích thú: “Bởi vì các cậu không nghĩ tới cái tên Trịnh Đình này trông thì như cán bộ già, nhưng thực chất anh ta rất tự luyến, vô cùng tự luyến, anh ta luôn tự cho rằng bản thân mình rất hoàn hảo, đừng nói là ba khuyết điểm, cho dù là một khuyết điểm anh ta cũng không nói được. Tin tớ đi, họ không vượt qua nổi câu hỏi này đâu, nếu họ qua được, tớ sẽ ăn hết số bánh sandwich nhân mù tạt mà tớ đã chuẩn bị cho họ.”
Đường Khê, Diệp Sơ Hạ và Lâm Giản đều bật cười.
Đường Khê biết cô ấy dám nói như vậy, nhất định là rất tự tin: “Được, tớ nghe theo cậu, cứ hỏi như vậy đi.”
Lâm Giản biết tổng giám đốc Trịnh của tập đoàn Nguyên Đỉnh gần đây đang theo đuổi chị Chi Tử. Các nhân viên trong studio đều bí mật bàn tán và đặt cược xem khi nào thì tổng giám đốc Trịnh có danh phận chính thức, bây giờ nghe thấy cô ấy nói về Trịnh Đình với dáng vẻ hiểu biết rất rõ, trong đầu Lâm Giản nảy ra một ý tưởng: “Chị Sơ Hạ, chị Chi Tử đã hốt thuốc đúng bệnh rồi, chị nhất định biết rất rõ về bác sĩ Quý, chị cũng đưa ra câu hỏi khiến bác sĩ Quý không trả lời được đi.”
Diệp Sơ Hạ thậm chí còn tàn nhẫn hơn: “Tớ nghĩ không cần phải đặt câu hỏi, cứ lấy một hình phạt để làm thử thách là được rồi, thử thách thứ hai, yêu cầu bọn họ nhìn vào máy quay của đội nhiếp ảnh và hét lên tôi là đồ ngốc, nếu không làm được, hình phạt sẽ là nhìn vào máy quay và hét lên tôi là đồ ngốc.”
Đường Khê cười lớn giơ ngón tay cái lên với Diệp Sơ Hạ: “Sơ Hạ, cậu quá đỉnh, ý kiến này hay đấy.”
Bên này các phù dâu vắt óc bàn bạc xem ngày mai nên hành hạ chú rể và phù rể thế nào, còn các phù rể ở phòng bên cạnh không nói lời nào, cũng không nghĩ cách dò la tin tức, mà ngồi xung quanh bàn chơi mạt chược, năm người, nhưng chỉ có bốn chỗ ngồi.
Tần Kiêu với tư cách là một chú rể, muốn nhường lại vị trí cho các phù rể, nhưng Trịnh Đình từ chối, anh ấy để cho Tần Kiêu chơi, còn mình ở bên cạnh xem, đến đúng mười hai giờ, một mình đứng dậy đi vào một căn phòng trong dãy phòng ngủ.
Từ khi quen biết Tô Chi, anh ấy không dám thức quá khuya, bởi vì thức khuya sẽ khiến anh ấy mau già đi.
Năm nay anh ấy ba mươi hai tuổi, đàn ông có ba mươi mốt cành hoa, anh ấy cảm thấy mình đang ở thời kì đỉnh cao nhất, tuy rằng không còn trẻ lắm, nhưng cũng chưa phải là già, leo núi, lặn nước, đua xe, lướt sóng, đám anh em họ độ tuổi hai mươi trong gia đình không có ai so sánh nổi với anh ấy.
Thể chất của anh ấy bây giờ so với khi anh ấy hai mươi tuổi thì không hề suy giảm, anh ấy cũng chỉ lớn hơn Tô Chi có bảy tuổi, nhưng cứ nghĩ đến việc Tô Chi chê anh ấy lớn tuổi, Trịnh Đình lập tức thấy đầu đau nhức.
Đứng trước tấm gương trong phòng tắm, anh ấy nhìn vào gương, lấy trong túi ra một chiếc mặt nạ mà trợ lý mua cho, động tác khéo léo thuần thục đắp lên mặt.
Trong phòng khách, Tần Kiêu cùng mấy người Quý Chính Sâm, Ngôn Tầm chơi mạt chược cả đêm.
Bốn giờ ba mươi phút sáng, chuyên viên trang điểm đến trang điểm cho cô dâu và phù dâu, đội nhiếp ảnh cũng đến bắt đầu chụp ảnh quay phim, Tần Kiêu thay trang phục chú rể, đi đến phòng của Đường Khê.
Vừa đẩy cửa ra đã thấy Đường Khê đang ngồi trước bàn trang điểm, Đường Khê cùng đám Tô Chi trò chuyện đến hơn hai giờ đêm, mới ngủ được hơn một tiếng đồng hồ đã phải rời giường, cảm thấy hơi buồn ngủ, Hứa Mộng nói cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.
Thấy Tần Kiêu đến, Hứa Mộng định gọi Đường Khê dậy.
Nhưng Tần Kiêu giơ tay ra hiệu cô ta đừng gọi Đường Khê, anh đi vào đặt bữa sáng đã chuẩn bị cho phù dâu lên bàn trà.
Tô Chi và những người khác đều đang bận trang điểm, không ai có thời gian ăn bữa sáng, Tần Kiêu quay lại đứng bên cạnh Đường Khê, lặng lẽ nhìn cô.
Đường Khê không ngủ, cảm nhận được bên cạnh có thêm một người, cô mở mắt ra, trông thấy anh đang đứng bên cạnh lập tức hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Tần Kiêu đưa bữa sáng trên tay cho cô rồi nói: “Mang đồ ăn sáng cho em.”
Đường Khê nhận lấy, nhìn trong gương thấy bản thân vẫn chưa trang điểm xong nên vội vàng đuổi anh đi: “Em còn chưa trang điểm xong, anh không được vào đây đâu, mau đi ra ngoài đi, lát nữa đến lúc đón dâu hãy vào.”
Tần Kiêu ừ một tiếng, ghé sát vào tai Đường Khê, nói bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Đẹp lắm.”
Đường Khê nhìn thoáng qua ánh mắt trêu ghẹo của đám người Tô Chi, trong lòng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa có chút thẹn thùng, lườm anh một cái, thúc giục nói: “Mau đi ra ngoài.”
Tần Kiêu nở nụ cười trên môi, quay người đi ra ngoài.
Tô Chi nhướng mày nhìn cô, trêu chọc nói: “Này, hai người thì thầm nói cái gì đó, còn đỏ mặt thẹn thùng như vậy.”
“Ai thẹn thùng.” Đường Khê cười nói: “Tớ thấy nóng quá thôi, có quạt không? Lấy giúp tớ cái quạt nhỏ lại đây.”
Tô Chi: “Phòng này đang mở điều hòa rồi, cậu cần cái quạt nhỏ nào.”
Đùa giỡn như vậy một hồi, Đường Khê không còn thấy buồn ngủ nữa.
Trang điểm xong, Đường Khê ngồi trên giường chờ Tần Kiêu dẫn người tới đón.
Dựa theo phong tục cưới hỏi ở thành phố Nam, trước tiên Tần Kiêu phải dẫn người qua đưa cô đến nhà tổ của nhà họ Tần, mời trưởng lão nhà họ Tần uống trà, sau đó mới trở về khách sạn cử hành nghi thức.
Bên này chuẩn bị xong, sẽ có người thông báo cho Tần Kiêu biết.
Không lâu sau, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói cười vui vẻ.
Tổng cộng có hai cánh cửa, Lâm Giản và Vương Ngữ Kỳ chặn ở cửa bên ngoài, Tô Chi và Diệp Sơ Hạ chặn ở cửa bên trong.
Mục đích của việc chặn cửa chính là đòi tiền lì xì, sau khi tùy ý hỏi mấy câu, Tần Kiêu đã nhét mấy bao lì xì đã chuẩn bị đầy đủ từ trước vào khe cửa, vài phút sau, đám người Tô Chi cho phép đi vào.
Tiết mục chính ở bên trong, từ bên ngoài mọi người không thể nhìn thấy được hình phạt là gì.
Theo cuộc thảo luận tối qua, câu hỏi đầu tiên được đặt ra là yêu cầu mỗi người nêu lên ba khuyết điểm của bản thân, Tần Kiêu dẫn đầu nói trước, sau đó cả ba người Quý Chính Sâm, Ngôn Tầm và Hoắc Viễn Lâm đều nói bừa ra ba cái khuyết điểm.
Đến lượt Trịnh Đình, đúng như dự đoán của Tô Chi, anh ấy không kể ra được.
Tô Chi mỉm cười nháy mắt với Đường Khê, sau đó quay đi lấy bánh sandwich nhân mù tạt.
Quý Chính Sâm nhìn thấy mù tạt trên bánh sandwich, mặt mũi tái mét, anh ta ghét nhất là mù tạt, vội vàng quay ra chỉ dẫn cho Trịnh Đình nói: “Anh Trịnh à, anh cứ nói đại đi, ngáy trong lúc ngủ, nói mớ trong lúc ngủ, mộng du, đủ ba cái.”
Trịnh Đình liếc nhìn Tô Chi, biết chắc chắn câu hỏi này là do Tô Chi nghĩ ra, thản nhiên nói: “Tôi không có những khuyết điểm đó.”
Tô Chi nói: “Nói nhanh lên, trong vòng một phút không kể ra được thì tất cả đều phải nhận hình phạt.”
Ngôn Tầm: “Anh Trịnh, mau nói đi.” Anh ta cũng không muốn ăn mù tạt.
Đám phù rể còn muốn cố gắng, nhưng chú rể Tần Kiêu đã chỉnh tề cầm lấy bánh sandwich, đưa tay vào túi quần lấy ra một lọ nước súc miệng, không nhịn được cười khoe khoang: “Thảo nào sáng nay Đường Khê đưa cho tôi nước súc miệng.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Đường Khê, biểu cảm trêu chọc cô.
Đường Khê bị oan.
Cô không hề đưa nước súc miệng cho anh, đó là thứ anh mang theo để giở trò lưu manh.