*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biết được chuyện cha mẹ nhà họ Phương được phân cho một căn hộ như thế, Lâm Mai khó nén được vẻ kinh ngạc trên mặt.
Sau khi đã hết kinh ngạc thì chị chuyển sang thấy mừng cho Phí Nghê. Lúc trước Phí Nghê vội vã kết hôn với Tiểu Phương không tiền để dành không công việc không nhà cửa, Lâm Mai còn không khỏi nghi ngờ Phí Nghê làm thế là vì muốn nhường nhà cưới cho Phí Đình, trong lòng vẫn luôn có chút băn khoăn. Hiện giờ biết cô đã lấy được một người gia cảnh không tệ, tự nhiên lòng cũng yên tâm lên nhiều. Hơn nữa tất cả đều là người nhà với nhau, người nhà sống tốt thì cũng chẳng hại gì cho bản thân mình. Nếu như Phí Nghê thực sự sống không tốt, chẳng nhẽ chị có thể trơ mắt ra nhìn mà không giúp gì hay sao?
Sau đó Lâm Mai hỏi Phí Nghê, gia đình Tiểu Phương có bao nhiêu anh chị em. Biết được anh chị của Phương Mục Dương đều không sống ở thành phố này, Lâm Mai lại tiếp tục thấy mừng cho mình. Cha mẹ chồng Phí Nghê sống trong một căn nhà lớn như vậy, đương nhiên sẽ để dành một phòng cho con trai út của họ. Lâm Mai Nghĩ, Phí Nghê chắc cũng bằng lòng chuyển sang ở với cha mẹ chồng, chỉ tính riêng phòng bếp với phòng vệ sinh độc lập thôi là cũng đáng để đi rồi. Những người tắm trong nhà tắm công cộng từ bé đến lớn như chị và Phí Nghê luôn khát khao có một phòng vệ sinh riêng, có lẽ cả đời này chị cũng sẽ không được ở trong căn nhà nào có phòng vệ sinh riêng như thế cả.
Nhưng dù sao Phí Nghê có thể sống trong một căn nhà như thế cũng tốt, bởi vì Phí Đình cũng sẽ được ở trong một gian nhà lớn hơn. Dựa vào tuổi nghề và cấp bậc của Phí Đình, việc phân nhà còn lâu mới tới lượt anh. Tuần trước, Lâm Mai vừa nhận được lương là đã đi mua hai bình rượu ngon, một bao thuốc lá chất lượng cùng loại điểm tâm cao cấp nhất trong cửa tiệm, bảo Phí Đình cùng mình đến nhà trưởng phòng Phó phụ trách quản lý hậu cần trong xưởng chế mũ, hỏi thăm một chút về tình hình phân nhà ở. Phí Đình vốn không thích những chuyện quà cáp như thế, nhưng ngày đó, chị thậm chí còn chưa phải dùng đến những lý do nghĩ sẵn để thuyết phục anh, anh đã cùng chị đi rồi.
Trước khi đi, Lâm Mai dặn Phí Đình chỉ cần ngồi nghe là được, anh chưa bao giờ đi nạp lễ đen, nhỡ chẳng may lỡ miệng nói gì sai lại đắc tội với người ta. Đến nhà của vị trưởng phòng Phó phụ trách phân nhà ở kia, Lâm Mai lặng lẽ tặng quà, sau đó mới từ tốn kể về tình hình nhà cửa khó khăn của gia đình mình hiện tại. Trưởng phòng Phó nhận quà, rất khách sáo với bọn họ, nhưng dù khách sáo thì vẫn giữ vững nguyên tắc. Ông ta nói bây giờ người chờ phân nhà rất nhiều, ông ta rất hiểu cho tình cảnh khó khăn của họ, nhưng trước mắt không có căn nhà nào trống cả, nếu như Phí Đình muốn được phân nhà thì chỉ có thể chờ gia đình nào đó dọn ra. Thấy vẻ mặt thất vọng của bọn họ, trưởng phòng Phó lại tiết lộ một vài tin tức, nói ông Viên phòng tài vụ vừa mới được trả lại ba căn nhà riêng bị tịch thu, theo như quy định thì ông ấy sẽ phải giao lại căn nhà xưởng phân trước đó. Nếu Phí Đình có thể thương lượng được với ông Viên, đợi khi ông ấy rời đi thì lập tức chuyển vào trước khi những người khác tới, căn nhà ấy sẽ thuộc về Phí Đình. Lâm Mai nghe xong kiến nghị của trưởng phòng Phó, đi tìm ông Viên, phát hiện trước chị đã có mười người xếp hàng, tất cả đều chờ ông Viên dọn ra để chuyển đồ đạc nhà mình qua đó, thậm chí còn có hai nhà trực tiếp đánh lộn ngay trước cửa nhà người ta. Rời khỏi nhà ông Viên rồi, Lâm Mai thấy thật sự đau xót vì đống rượu ngon thuốc lá ngon điểm tâm ngon mà mình cất công chuẩn bị, con mẹ nó chứ, mấy lời nhăng cuội kia mà cũng có thể gọi là kiến nghị được sao? Phí Đình càng tức giận hơn, nói về sau cho dù có ra đường ở cũng sẽ không tặng quà cái đám Tôn Tử(1) kia nữa.
(1) Tôn Tử (545 TCN – 470 TCN): Tên thật là Tôn Vũ, một danh tướng kiệt xuất của nước Ngô cuối thời Xuân Thu, nổi tiếng với cuốn “Binh pháp Tôn Tử” và 36 mưu kế.
Nhưng Phí Nghê thì không giống với ông Viên. Phí Nghê dọn ra ngoài, nhà không để lại cho anh chị, chẳng nhẽ lại để lại cho người khác?
Song Lâm Mai cũng không nói chuyện nhà cửa với Phí Nghê, chị cảm thấy Phí Nghê sớm muộn gì thì cũng sẽ chuyển sang sống cùng với cha mẹ chồng. Bây giờ mạo muội đề cập, nghe sẽ giống như là đang bức ép người ta.
Bởi vì phấn khởi, giọng điệu của Lâm Mai khi nói chuyện cũng xen lẫn chút vui mừng.
Phí Nghê có thể lập tức đoán ra sự mừng rỡ của chị dâu là từ đâu tới, lại không nỡ lòng khiến chị thất vọng, cho nên cũng không nhắc tới chuyện nhà cửa. Cô không cách nào giải thích với người chị dâu đang chen chúc trong căn nhà ở bé tẹo với cha mẹ mình lý do tại sao mình không muốn ở cùng với cha mẹ chồng.
Lâm Mai đột nhiên nói với Phí Nghê: “Chị có em bé rồi.”
Niềm vui của Lâm Mai cũng lây sang người Phí Nghê, cô cười hỏi: “Bao lâu rồi? Sao không thấy anh trai nói gì với em nhỉ?” Không riêng gì anh trai, trong nhà cũng chẳng có ai nói gì với cô.
“Anh em vẫn chưa biết đâu, tối nay anh ấy về chị sẽ nói cho anh ấy biết.”
Lâm Mai gần ba mươi tuổi, năm hủy bỏ thi đại học cũng đúng là năm cuối cấp ba của chị. Thành tích học tập của chị không ưu tú lắm, biết tin kỳ thi đại học bị hủy thậm chí chị còn thấy vui, bởi vì cho dù không hủy thì chị cũng chưa chắc sẽ đỗ được, mà bây giờ chị sẽ không còn cần viện cớ khi trượt đại học nữa rồi, bởi chẳng có ai đỗ cả. Chị vốn tưởng mình có thể vào xưởng làm công nhân giống như cha chú, nhưng rồi cuối cùng chị lại đi xuống nông thôn cắm đội, gặp được Phí Đình. Rất lâu về sau Lâm Mai mới thấy tiếc nuối khi việc thi đại học bị hủy bỏ, lúc ấy chị đã quay về thành phố, Phí Đình vẫn còn đang ở nông thôn. Chị biết, bằng vào khả năng của Phí Đình, năm đó chắc chắn anh có thể đỗ đại học. Hồi tiểu học anh chỉ học trường thường, nhưng lên cấp hai cấp ba anh đều được học trường chuyên. Khi Phí Đình quay trở về thành phố làm việc và kết hôn với Lâm Mai, chị đã rất thỏa mãn rồi, nếu như lần này không có thai ngoài ý muốn thì có lẽ chị sẽ vẫn còn thỏa mãn lâu nữa. Ba thế hệ ở chung trong căn nhà nhỏ như thế này, quả thực là không dễ dàng. Thực ra cũng không phải chị chưa từng thấy nhà nào ba thế hệ cùng chung sống trong một gian nhà nhỏ, ngay chính nhà cha mẹ đẻ của chị của chị bây giờ cũng là tam đại đồng đường, cha mẹ, chị gái, anh rể, và cả cô cháu gái nhỏ của chị nữa. Cũng chính vì điều kiện sinh hoạt khó khăn như thế, cho nên bọn họ mới không dám sinh thêm con. Nhà ở của chị hiện tại vẫn còn tốt hơn nhà mẹ đẻ một chút, ở bên kia đến cái vách ngăn đôi nhà ra cũng không có, chỉ có mỗi một cái mành.
Chị vốn định đợi phân nhà rồi mới sinh con, nhưng dụng cụ tránh thai không phát huy tác dụng, chị lại lỡ có bầu. Tuần trước chị đã nhận được kết quả khám thai ở bệnh viện, nhưng chị vẫn chưa định nói chuyện với Phí Đình. Chị không biết bản thân mình có muốn đứa nhỏ này hay không. Lý do muốn thì rất nhiều, chẳng hạn như chị thích trẻ con, hay chị cũng đã có tuổi. Nhưng chị lại không muốn con mình chào đời trong một hoàn cảnh thế này.
Tuy nhiên hiện tại em chồng mang đến một tin tức tốt, chị lại cảm thấy đứa bé tới vừa đúng lúc
“Cha mẹ cũng không biết ạ?”
Lâm Mai cười: “Ngoài chị và bác sĩ ra thì em vẫn là người đầu tiên đấy.” Chị tìm tờ giấy khám thai, đưa cho Phí Nghê xem. “Hơn một tháng chị không thấy chu kỳ tới, tuần trước đến bệnh viện kiểm tra thử, quả nhiên là đã có rồi.”
Phí Nghê thầm nghĩ trong lòng, anh trai em cũng biết rồi, cho nên anh ấy mới muốn đóng nội thất kiếm tiền thuê. Mấy cái lý do kiếm tiền mà anh trai nói với cô đều là sự thật, nhưng vẫn chưa phải lý do quan trọng nhất. Quan trọng nhất là vợ anh đã mang thai, mà vì nhà ở quá chật cho nên vẫn chưa xác định muốn giữ đứa bé hay không. Lòng tự trọng và tinh thần trách nhiệm buộc anh ấy phải tìm một nơi ở rộng rãi hơn cho vợ mình.
Phí Nghê lấy ba trăm tệ từ túi ra. Đây là tiền thuê nhà cô chuẩn bị cho anh trai và chị đâu mình, nhưng cô không nói ra mục đích sử dụng cụ thể của nó.
Lâm Mai kiên quyết không nhận, vẫn dùng câu từ chối kia của Phí Đình: cứu nguy chứ không cứu nghèo. Hơn nữa chị cũng không cho rằng mình nghèo, tiền lương hiện tại của họ đủ để hai người sinh sống, sau này có con thì lương cũng tăng theo số tuổi của con. Vấn đề duy nhất chính là nhà ở, nhưng hiện tại nhà ở cũng không còn là vấn đề lớn nữa rồi.
“Tiền lương của chị và anh em vẫn đủ dùng, khi nào chị cần tiền gấp thì chắc chắn sẽ tìm em. Giờ em cứ cầm tiền về đi đã.”
Phí Nghê đành phải cất tiền lại.
Phương Mục Dương đã đến nhà cha mẹ anh nên Phí Nghê cũng ở lại đây ăn cơm tối.
Nấu cơm xong, Lâm Mai bảo mọi người ăn trước, không cần phải chờ Phí Đình. Nhưng Phí Nghê lại nói cứ chờ thêm một chút.
Lâm Mai nói: “Anh ấy chắc chắn là ăn bên nhà bạn học rồi, người ta nhờ anh ấy đóng đồ hộ, đã không cho tiền thì thôi, chẳng nhẽ còn mặt dày không thèm mời cơm nữa ư? Để mai chị bảo anh ấy đừng đi nữa, đi làm không thôi đã đủ mệt rồi. Phí Đình đúng là chẳng biết nghĩ gì cả, ở xưởng cũng thế, lấy có một phần tiền lương, lại làm việc của hai người.” Những lúc Lâm Mai xót chồng mình nhất, chị luôn mắng anh không biết nghĩ.
Phí Nghê nói: “Nãy em ăn dưa hấu nhiều quá, giờ vẫn chưa ăn cơm được, hay cứ đợi lát nữa rồi ăn sau nhé.”
Khi Phí Đình quay trở về thì cả đầu đầy mồ hôi, trong tay còn xách theo một túi mơ vàng. Sáng nay Lâm Mai nói với chồng là muốn ăn mơ, không ngờ tối anh mua thật. Phí Đình cũng bảo em gái ăn chung với chị.
Phí Nghê nói: “Anh, anh mau đi rửa tay đi, khi anh trở lại em và chị dâu có tin vui muốn thông báo với mọi người.”
Lâm Mai kể chuyện mình đã có thai trên bàn cơm, mọi người trong nhà đều rất vui mừng. Bọn họ kết hôn muộn nhất, nhưng lại có con sớm nhất. Phí Nghê cũng cảm thấy rất mừng cho họ. Tuy rằng trong mừng có lo, nhưng cô cũng không biểu hiện sự lo âu ra bên ngoài.
Lúc ăn cơm, Lâm Mai nói rất nhiều.
“Mẹ, con còn một ít vải may quần áo chưa dùng, mai mẹ đưa cho cha mẹ chồng của em gái để làm quà gặp mặt nhé. Chỗ con còn ít phiếu điểm tâm nữa, mẹ mua cho họ một hộp điểm tâm to vào, không thể để nhà họ coi thường chúng ta được.”
Phí Nghê cười: “Chị dâu, chị cứ để lại cho mình dùng đi, chị đang mang thai, chỉ sợ quần áo cũ sắp mặc không được nữa rồi. Phiếu điểm tâm lần trước chị cho em vẫn thừa nhiều, lần này chưa cần phải lấy thêm đâu.”
Mẹ Phí nói: “Hai đứa đều không cần can thiệp vào, mẹ đã chuẩn bị hết rồi.”
Phương Mục Dương tới đón Phí Nghê, mang theo chiếc quạt điện mà anh mua.
Cha Phí bật quạt, cảm thán: “Quạt điện đúng là tốt hơn quạt nan thật nhỉ.”
Phương Mục Dương ngồi hóng gió với cha vợ, tiện thể truyền đạt lại sắp xếp của ông già nhà mình.
“Ông… cha mẹ con định là tới nhà thăm hỏi mọi người trước, sau đó sẽ đón cả nhà ra tiệm ăn cơm, ăn cơm xong rồi lại đến nhà mới của họ tham quan, cuối cùng tài xế sẽ đưa mọi người trở về.”
Cha Phí nghe nói còn có cả tài xế thì cả kinh, nhịn không được hỏi: “Ông thông gia đang làm công việc gì thế?”
Phương Mục Dương nói: “Ở nhà chờ sắp xếp việc làm thôi ạ, xe cũng là xe taxi thuê.”
Mặc dù người quen cũ của ông Phương có nói với ông nếu cần xe thì cứ bảo, nhưng ông Phương thực sự chưa dùng lần nào, việc công còn không cần đến, nói chi là việc riêng như gặp gia đình thông gia. Phương Mục Dương đã trực tiếp gọi điện thoại đến công ty xe taxi, đặt trước giúp ông hai chiếc xe Warszawa. Xe thuê phải đặt trước một ngày, một chiếc xe Warszawa thuê một ngày hai mươi tệ, đi quá bốn mươi kilômét tính thêm tiền. Ông Phương cũng rất buồn bực, nghịch tử xuống nông thôn rèn luyện biết bao nhiêu năm, vừa trở về có mấy ngày mà đã tiêu tiền thuận tay thế rồi.
“Sao phải tốn kém thế, chắc mất nhiều tiền lắm hả?”
“Chuyện tiền nong cha không cần phải lo đâu. Ngày mai cha bảo anh cả chị dâu, chị hai anh rể cùng đi luôn nhé. Không phải là con và Phí Nghê vẫn chưa làm tiệc cưới sao? Nhân dịp này chúng ta tụ tập một chút.”
Lâm Mai cười nói: “Một cái xe có thể ngồi được nhiều người như thế à? Không ngồi được là chị không đi đâu đấy.”
“Chắc chắn ngồi được.”
Thống nhất xong vấn đề gặp mặt, Phí Nghê và Phương Mục Dương cùng rời khỏi nhà họ Phí.
Phí Nghê không đưa tiền cho anh trai, cô biết có đưa anh cũng không cầm.
Lâm Mai vừa ăn mơ Phí Đình mua cho, vừa luôn miệng phát biểu suy nghĩ của mình: “Lúc trước em đã nói với anh rồi, em gái không phải là vì muốn giúp anh về nên mới kết hôn bừa đâu, con bé cẩn thận lắm đó, hiện tại còn tốt hơn những gì em tưởng tượng nhiều. Mà Phí Nghê cũng sắp chuyển qua ở cùng cha mẹ chồng rồi. Căn nhà hiện tại để trống, chắc chắn em ấy cũng sẽ không để người ngoài chiếm mất, chúng ta cũng có nhà ở. Giờ cứ nghĩ đến mấy thứ đồ tốt biếu cho bọn họ là em lại tức, chẳng thà để lại cho em gái mình còn hơn.”
“Em ấy nói chuyện với em rồi à?”
“Chưa nói, nhưng chẳng phải là sẽ thế sao? Nhà của xưởng may mũ các anh sao có thể so với nhà cha mẹ chồng Phí Nghê được phân cho chứ, bếp thì ở ngoài hành lang, đến cái phòng vệ sinh riêng cũng không có.”
“Phí Nghê tự có cân nhắc của mình mà, em ấy chưa chắc đã muốn ở cùng với cha mẹ chồng đâu. Những lời vừa nói với anh, em chưa nói với con bé đấy chứ?”
“Em đâu có thiếu suy nghĩ như vậy, làm thế chả hóa ra ép người ta nhường nhà lại cho mình à? Nhưng em không nghĩ ra được vì lý do gì mà em ấy lại không muốn ở cùng nhà chồng cả.”
“Chuyện Tề đại phi ngẫu(2) chắc em biết chứ?”
(2) Thời Xuân Thu, Tề Hi Công muốn gả con gái cho Thái Tử nước Trịnh, nhưng vị Thái tử kia đã từ chối bằng câu “Nhân các hữu ngẫu, Tề đại, phi ngô ngẫu dã” (Mỗi người đều có phối ngẫu thích hợp với mình, Tề Quốc là nước lớn, không phải phối ngẫu thích hợp với ta). Về sau câu nói “Tề đại phi ngẫu” cũng thường được dùng khi người ta muốn từ chối kết hôn vì địa vị thấp hơn đối phương, không dám trèo cao.
“Ý anh là gì cơ?”
“Trước khi nghỉ học em không học trung học hay sao, câu ấy mà cũng không biết?”
Lâm Mai có hơi xấu hổ: “Anh không thể nói thẳng hơn một tí à?”
“Em ở nhà cha mẹ chồng không giống em ấy ở nhà cha mẹ chồng, em lấy anh là cưới thấp, cha mẹ anh cảm thấy em về đây phải chịu khổ, đối xử với em còn tốt hơn đối với anh…”
Lâm Mai cười: “Anh không cần phải khiêm tốn như thế đâu, hai chúng ta cũng xem như môn đăng hộ đối mà. Chúng ta tuổi tác tương đồng, đều tốt nghiệp cấp ba như nhau, ngay cả công việc của cha mẹ cũng không khác nhau là mấy. Mà trùng hợp nhất chính là, bố cục nhà ở cũng y chang nhau nữa chứ.”
Phí Đình nhịn không được mà bật cười, bọn họ quả thật là rất môn đăng hộ đối.
Anh lại tiếp tục nói: “Em gái anh và Tiểu Phương cũng không chênh lệch gì, nhưng em không thể không thừa nhận, hiện tại khoảng cách giữa hai nhà chúng ta rất lớn. Nếu em ấy trả lại nhà cho xưởng, cũng chính là giao nhà cho chúng ta, dọn qua ở cùng bọn họ, chẳng may có gì mâu thuẫn thì cãi nhau cũng sẽ không được tự tin. Tới lúc đó, em bảo em ấy biết đi đâu về đâu chứ?”
“Có gì mà không tự tin? Có mâu thuẫn cũng không đi, cứ ở lì trong nhà họ, chiếm luôn cái phòng tốt nhất. Phải rồi, Phí Nghê cưới Tiểu Phương chính vào lúc cậu ta sa sút nhất, lúc cậu ấy nằm viện Phí Nghê còn đi chăm sóc, mà khi bọn họ lấy nhau Tiểu Phương còn chưa có công việc nữa cơ. Tranh liên hoàn của Tiểu Phương cũng là Phí Nghê viết cảm nghĩ cho, còn mua không ít quyển về ủng hộ. Làm người thì có ân phải báo chứ. Nếu cậu ta không báo, chúng ta cũng bắt cậu ta phải báo.” Lâm Mai nghĩ ngợi một thoáng, lại nói: “Cái người này, chưa biết chừng cũng thật tâm đấy. Mấy hôm trước em vừa gặp Vương Văn Học ở điểm thanh niên trí thức của chúng ta đến chỗ bọn em mua điểm tâm, cậu ta đã ly hôn người vợ ở quê, trở về thành phố rồi. Hồi trước để được ăn một quả trứng gà mỗi ngày mà theo đuổi người ta gắt gao, còn bây giờ thì sao nào, chỉ vì một cái chỉ tiêu về thành phố, không kèm nhà ở công việc mà cũng bỏ vợ bỏ con. Nếu như có thể phát đạt giống nhà Tiểu Phương, còn chẳng biết sẽ điên rồ tới mức nào. Nhưng mà em thấy gia đình Tiểu Phương cũng được, chẳng phải hôm nay còn tặng quạt điện cho cha mẹ chúng ta sao?”
Lâm Mai tự giả thiết mình là Phí Nghê, nói rất nhiều lời xả giận. Nhưng trên thực tế, chị không phải là Phí Nghê. Chị phát hiện nhà ở cũng không gần như mình tưởng tượng. Nói không chừng, con của chị vẫn sẽ phải chào đời trong căn nhà này.
Phí Đình an ủi Lâm Mai: “Nếu thật sự không được phân nhà, anh sẽ đưa em ra ngoài thuê. Em đừng buồn vì chuyện này nữa.”
“Trong nhà có phòng anh còn muốn ra ngoài thuê? Thế mà anh cũng nghĩ ra được à? Anh là địa chủ hay là nhà tư bản hả? Ở chật thì ở chật thôi, tiền còn khối việc để làm, em còn đang tiết kiệm tiền để mua cái TV xem đấy.”
Phí Nghê ngồi sau xe đạp, chuyện nhà cửa chiếm trọn tâm trí của cô. Gió đêm luồn vào cổ áo của Phương Mục Dương, khiến chiếc sơmi trắng phồng lên trong nháy mắt. Phí Nghê ôm eo Phương Mục Dương, dán đầu lên lưng anh, đẩy ngược gió ra ngoài.
Người này thật tốt. Nhưng anh càng tốt, cô càng không thể khảo nghiệm anh. Gửi gắm mọi hi vọng về cuộc sống lên con người trước mắt này, bất kể đối với cô hay với anh thì cũng đều là một gánh nặng lớn. Chị dâu của cô, thậm chí là cha mẹ cô cũng nghĩ cô lấy được Phương Mục Dương thì chính là cô may mắn. Nói cách khác, ở trong mắt người ngoài, hiện tại điều kiện của cô và Phương Mục Dương không hề bình đẳng với nhau…
“Sao hôm nay em lại không vui thế?”
“Đâu có, em vui lắm chứ, chị dâu có em bé rồi, chẳng mấy nữa là em sẽ được làm cô.”
“Em vẫn thấy tiếc căn nhà này à?”
Phí Nghê im lặng. Bất kể thế nào, cô cũng vẫn phải giữ lại căn nhà ở của mình. Một khi đã từ bỏ, sau này xưởng may mũ phân nhà chỉ sợ sẽ không có phần của cô nữa, mà anh trai cô tuy rằng trước mắt chưa có nhà ở được ngay nhưng mà sau này thể nào cũng có… Nhưng bây giờ chị dâu lại mang thai rồi, bọn họ quả thực cần một chỗ ở rộng hơn một chút.
“Căn nhà này em cũng không ở được lâu đâu, mai sau kiểu gì em chẳng rời khỏi xưởng may mũ.”
Phí Nghê cười: “Rời xưởng may mũ thì em đi đâu được chứ?”
“Em có thể làm được nhiều thứ như thế, nhất thời anh đoán không ra là em sẽ đi đâu.”
“Anh chỉ biết trêu em thôi.”
Phí Nghê để cho Phương Mục Dương ôm vai mình vào khu nhà. Trông thấy thông báo đổi nhà ngoài hành lang, cô kìm không được mà tiến về phía ấy một bước.
Hầu hết người dân ở thành phố này đều sống trong những ngôi nhà công cộng, chỉ có quyền sử dụng chứ không có quyền sở hữu. Nếu bọn họ cảm thấy nhà quá chật, giao thông đi lại bất tiện, không thích tầng mình đang ở, muốn đổi từ một gian sang hai gian hay hai gian sang một gian thì chỉ có thể đến trạm đổi nhà đăng ký thông tin đổi nhà, hoặc dán thông báo muốn đổi nhà ở nhiều nơi. Nếu như hai bên thống nhất, họ chỉ cần ký vào một biên bản đổi nhà là sẽ có thể đổi nhà cho nhau.
Bên cạnh thông báo đổi nhà còn có một tờ thông báo đổi chỗ công tác.
Tuy nhiên trong mắt Phí Nghê chỉ có mỗi thông báo đổi nhà mà thôi. Có người đang muốn đổi căn nhà hai gian hiện tại thành hai căn nhà độc lập bởi vì con trai lấy vợ, trên thông báo cũng ghi rõ đây là một căn nhà có phòng vệ sinh riêng.
Phí Nghê bóc thông báo xuống, đọc kĩ lại một lần nữa từ trên xuống dưới, trong lòng thầm mắng mình ngốc, đáng nhẽ cô phải nghĩ tới chuyện đổi nhà từ lâu rồi mới phải.
Căn nhà này của cô và căn nhà của cha mẹ có thể đổi được một căn nhà hai gian, hai phòng ngủ, còn có phòng vệ sinh riêng. Nếu như đổi nhà thì xưởng sẽ không thể nào thu hồi nhà của cô được, biên bản đổi nhà đương nhiên cũng viết tên cô, anh trai cô có thể vào ở trước, chờ phân nhà sau cũng được. Đợi đến khi anh trai cô được phân nhà, căn nhà hai gian kia vẫn sẽ thuộc về cô và cha mẹ, tới lúc đó cho dù cô muốn về ở với cha mẹ hay là đổi lại thành hai nhà đơn thì đều khả thi.
Cô có thể giữ được căn nhà của riêng mình, lại giải quyết được khó khăn trước mắt của anh chị.
Phí Nghê mang tờ thông báo về nhà, định bụng ngày mai sẽ liên hệ với đối phương qua số điện thoại đơn vị ghi ở trên đó. Thông báo này cũng đã nêu rõ rằng bảy ngày trong tuần, có thể liên lạc lúc nào cũng được.
Phương Mục Dương có vẻ cũng đoán được ý định của Phí Nghê, anh hỏi cô: “Chuyện thuê nhà em đã quyết định xong xuôi rồi à?”
Phí Nghê gật đầu: “Nhưng mà căn nhà như lúc trước anh nói thì đắt quá, chúng ta vẫn nên tìm một căn nhà nhỏ hai gian thì hơn, một gian làm phòng ngủ, một gian để anh làm phòng vẽ tranh.” Cô vẫn cần phải có ít tiền tiết kiệm trong tay. Hiện tại nguồn thu ổn định duy nhất của cô chỉ có tiền lương, cô không thể đổ toàn bộ lương tháng vào tiền thuê nhà được. Loại nhà riêng một mình mình một vùng trời mà Phương Mục Dương nói, đối với cô quá xa xỉ.
“Nếu vẫn chỉ là kiểu nhà như thế thì chúng ta cần gì phải chuyển?”
“Tất nhiên là cần chứ, có thêm một gian phòng, có thể dùng làm phòng khách kiêm phòng vẽ tranh của anh. Căn nhà này quả thực hơi bé, anh vẽ tranh không tiện. Hơn nữa nếu có khách đến, chỉ cần liếc mắt một cái là trông thấy giường, cũng chẳng hay ho gì. Em biết anh thích nhất là tiền trảm hậu tấu, em phải nói trước cho anh biết, nhà ở mà vượt quá tiêu chuẩn của em thì anh không cần tìm đâu, có tìm được thì em cũng không ở.”
“Nhưng mà anh không muốn chuyển.”
“Anh phải chuyển. Nếu không phải là anh đề cập trước thì em đâu có nghĩ tới việc chuyển nhà cơ chứ.”
“Anh không chuyển, chẳng nhẽ em lại ném anh ra ngoài được à?”
Phí Nghê nhéo tai anh: “Em sẽ bảo bên chuyển nhà chở cả anh lẫn đồ đi, phí chở anh chịu.”
Tuy rằng căn nhà này có vô số khuyết điểm, nhưng vì sắp sửa phải từ biệt nó, Phí Nghê hiện tại chỉ có thể nhìn thấy điểm tốt của nó mà thôi. Đây là căn nhà đầu tiên thuộc về cô, là ngôi nhà nhỏ mà cô và Phương Mục Dương cùng nhau vun đắp. Cô nhớ tới những ngày mới dọn vào ở, trong nhà chẳng có thứ gì, chỉ có thể tạm gọi là một chỗ ở mà thôi. Sau đó cô mua thêm vài món đồ cũ, nơi này mới có thể miễn cưỡng gọi là nhà. Sau đó nữa, Phương Mục Dương trở về, nhà càng lúc càng hoàn thiện. Cô đã quá quen với nó, cho dù có nhắm mắt lại cũng không thể bước nhầm được.
Hôm nay bọn họ lại quên không mua nhang muỗi, vì đề phòng muỗi đốt nên chỉ có thể bôi nước hoa. Phí Nghê không mấy tình nguyện mà bôi qua loa cho Phương Mục Dương, song Phương Mục Dương lại bôi cho cô rất cẩn thận.Bonus
Xe FSO Warszawa