Hương vị cà chua rất tuyệt, ngon hơn tương cà chua đựng trong chai thủy tinh rất nhiều.
Phương Mục Dương dùng cà chua cũng chẳng keo kiệt chút nào, toàn bộ chỗ cà chua anh mang về đều bị bỏ hết vào nồi.
Phí Nghê đã quen nhìn muôi thịt bò của đầu bếp trong nhà ăn, giờ trông thấy nhiều thịt bò như thế, có hơi cảm giác lạ lẫm.
Phương Mục Dương gắp một miếng thịt bò, bỏ vào bát của Phí Nghê: “Sau này tam làm không cần đến nhà ăn tranh cướp khoai tây hầm thịt bò nữa.”
Phí Nghê không đáp lại anh. Thịt bò đóng hộp làm sao ăn mãi được chứ, khoai tây hầm thịt bò ở nhà ăn tuy rằng chỉ có mỗi một ít nước thịt bò, nhưng nhiều ít gì thì vẫn tốt hơn bắp cải muối chua một chút.
Bữa cơm này ăn rất ngon miệng, bởi vì có nhiều thịt bò và cà chua nên chẳng ai cần phải nhường nhịn ai cả.
Rửa mặt xong, Phí Nghê đóng cửa, kéo rèm lại, ngồi ở trên giường nghe đài. Quần áo mùa đông của Phương Mục Dương đã làm xong, cuối cùng cô cũng có thể rảnh rỗi tựa người vào gối, đọc sách trong chốc lát.
Phương Mục Dương ngồi vẽ tranh gần đó. Một lúc sau, anh đi qua nghe đài cùng cô, không biết lấy từ đâu ra một thỏi son môi, đặt lên trang sách: “Cho em này.”
Phí Nghê cầm thỏi son, nhìn một lượt từ trên xuống dưới: “Anh mua ở đâu thế?”
Thực ra Phương Mục Dương chưa trả lời thì Phí Nghê đã biết rõ đáp án rồi. Trên bao bì toàn là chữ tiếng Anh, có thể mua ở đâu được cơ chứ?
“Hôm nay anh đã tiêu hết bao nhiêu tiền vậy?”
“Anh được phát nhuận bút rồi, phần cần giao cho em anh đều để cả dưới gối của em.”
Phí Nghê nhất thời quên béng việc tra hỏi xem Phương Mục Dương rốt cuộc tiêu bao nhiêu tiền, cô chỉ hỏi: “Thế khi nào thì các hiệu sách bắt đầu bán sách của anh?”
“Hai ngày tới là mua được, nhưng em tiết kiệm một chút, đừng mua một lúc hơn hai mươi cuốn tranh liên hoàn như lần trước.”
Phí Nghê cười: “Anh tiêu xài phung phí như vậy, có tư cách gì mà nói em?”
Phương Mục Dương không thể không thừa nhận: “Đúng là không có tư cách thật.”
Phí Nghê thấy môi Phương Mục Dương hơi khô thì liền đưa son lên môi anh, định bôi cho anh trước. Phương Mục Dương vội vàng quay mặt đi: “Em cứ tự dùng là được.” Nói rồi, anh bước xuống giường, đi đến phía tủ thấp rót một ít nước từ bình giữ nhiệt, chỉ uống một hơi là hết.
Phí Nghê lúc này mới cẩn thận đọc chữ trên bao bì, thỏi son này có màu, thảo nào Phương Mục Dương lại tránh cô. Lúc trước Phí Nghê luôn bị Phương Mục Dương đùa bỡn, lần này cũng muốn trêu chọc lại anh. Anh không muốn bôi, cô càng phải bôi cho anh.
Khi Phương Mục Dương trở về nằm trên giường, Phí Nghê lại đưa thỏi son môi tới miệng anh: “Môi anh khô rồi, để em bôi cho anh một chút.”
“Em có thấy đàn ông nào bôi thứ này không?”
“Nam nữ bình đẳng mà, anh không biết à? Đừng có phân biệt giới tính.” Phí Nghê áp nửa người lên người anh, mặt cách mặt anh càng lúc càng gần, gần tới mức cô có thể đếm được nhịp yết hầu của anh nảy lên. Cô mỉm cười nhìn anh, cẩn thận quan sát đôi hình dáng của đôi môi anh. Anh có khuôn miệng rất đẹp, Phí Nghê thật sự không tưởng tượng được bờ môi này mà tô son có màu lên thì sẽ trông như thế nào. Bởi vì tò mò, tay cô đã đưa sát tới miệng Phương Mục Dương, song son còn chưa chạm tới môi anh thì đã bị anh cướp mất. Anh cười cười, nói với cô: “Không cần phiền em, để anh tự làm là được.”
Cằm Phí Nghê bị Phương Mục Dương cầm lấy, anh cầm thỏi son, thoa lên môi cô. Phương Mục Dương dường như không giống tô son mà giống đang vẽ tranh hơn, cũng không biết là dùng thủ tháp nào, đầu tiên anh chỉ phác một lớp nhẹ, sau đó thì mới tỉ mỉ họa lại.
Lần tô son này kéo dài thật lâu. Tô xong, Phương Mục Dương đóng nắp son, cầm chiếc gương từ tủ thấp qua cho Phí Nghê soi, hỏi: “Em có thấy hài lòng không?”
Phí Nghê quay đầu đi, không thèm nhìn: “Không phải anh bảo tự thoa cho mình à?”
“Đợi tí là em sẽ biết, anh không nói dối.”
Thỏi son này có màu hồng đào, tô xong sắc môi của cô trông sáng hơn trước rất nhiều.
Phương Mục Dương lại cầm lấy cằm Phí Nghê, dùng môi cô thay son thỏi mà thoa lên môi mình. Anh dán người vào người cô, dần dần áp cô về phía giường họ, sau đó Phí Nghê bị anh kéo xuống mặt giường. Ban nãy tô son cho cô anh vẽ phác trước, mà giờ anh dùng môi cô làm son tô lên môi mình, cũng bắt đầu bằng phác thảo. Phí Nghê bị anh cọ tới cọ lui đến phát ngứa, mà chỗ ngứa không chỉ có mỗi môi cô. Những ngón tay của anh cũng đang phác họa trên người cô, khiến cô nhột tới mức bật cười khanh khách. Nghe thấy tiếng cười của mình, cô đành phải cắn chặt chăn, nhất quyết không để âm thanh nào bật ra nữa. Cuối cùng, tiếng cười của cô tan trong miệng Phương Mục Dương.
Miệng Phí Nghê giờ đã bị chặn lại, nhưng tiếng cười vừa rồi của cô rất vang, Uông Hiểu Mạn và chồng chị ta là trưởng phòng Từ cũng nghe thấy.
Trưởng phòng Từ cảm thán: “Tiểu Phí bình thường luôn luôn trầm tĩnh, sao lại có thể cười đến điên cuồng như vậy nhỉ. Đúng là là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.”
Uông Hiểu Mạn nói: “Sao anh biết bọn họ không phải là một kiểu người? Không phải một kiểu người mà có thể cưới nhau được sao? Anh nói cứ như thể chả ai xứng với Phí Nghê ý. Tôi thấy cậu Tiểu Phương này thừa sức xứng với Phí Nghê.” Chị ta kể cho trưởng phòng Từ nghe chuyện Phương Mục Dương tự đóng sô pha và giường: “Tiểu Phương đúng là có tài, Phí Nghê lấy cậu ấy chẳng thiệt thòi tí nào cả, vừa biết làm đồ đạc vừa thương vợ, chăn ga của mình đều tự giặt lấy. Tôi nói cho anh biết, sau này quần áo của anh anh tự giặt đi, tôi không giặt nữa đâu.”
“Sao em chỉ biết so sánh mấy c ái ấy thôi thế? Th ô tục! Hiện tại cậu ta đang làm gì? Bồi bàn! Cho dù có phục vụ tại khách sạn Ngoại giao thì cũng chỉ như tiểu nhị ở xã hội cũ thôi, em lại còn so với anh được à?”
“Anh thích nói thế nào thì nói, dù sao thì từ nay về sau anh vẫn phải tự giặt quần áo của mình, tôi mặc kệ.”
Trưởng phòng Từ càng nghĩ càng giận, từ lúc nhà bên cạnh có hàng xóm mới chuyển tới, Uông Hiểu Mạn lúc nào cũng kêu khổ, chỉ muốn đình công, hôm thì nói không nấu cơm, hôm lại bảo không muốn giặt quần áo.
Căn nhà bỗng nhiên tối om, lại mất điện rồi.
Uông Hiểu Mạn nhớ lần trước mất điện có mượn nến của Phí Nghê, vẫn còn chưa trả. Sau khi thắp nến, chị ta xỏ dép lê, bước sang gõ cửa nhà Phí Nghê.
Phí Nghê đã lăn lộn trên giường được vài vòng. Cô vẫn luôn nhắm tịt mắt, nếu không phải nghe thấy tiếng gõ cửa, cô còn chẳng để ý tới ánh đèn trên trần nhà.
Lại mất điện.
Tiếng gõ cửa vang lên rất đều đặn, vừa nghe đã biết là hàng xóm nhà bên gõ. Lần trước Uông Hiểu Mạn mượn nến của họ, lần này sợ bọn họ cần dùng gấp nên cố ý mang trả lại.
Phương Mục Dương nói với người đứng ngoài cửa: “Chị cứ giữ mà dùng đi, không cần trả lại đâu.”
“Như thế sao được? Chúng tôi đâu phải là người thích lợi dụng người khác.”
Phương Mục Dương nhích tới gần Phí Nghê, cắn lên vành tai cô, nói: “Cứ kệ chị ta đi.” Sau đó tiếp tục hôn cô.
Phí Nghê giãy khỏi vòng tay của Phương Mục Dương, lần sờ đèn pin trên trường, gọi với ra ngoài cửa: “Chị đợi một lát.”
Tay cô sờ xuống cổ áo theo bản năng, còn thành thật cài lại cúc, vuốt lại mái tóc bù xù của mình, sau khi xác nhận bản thân trông không có vấn đề gì thì mới ra ngoài mở cửa.
Cửa mở ra, Uông Hiểu Mạn đưa cho cô một cây nến đỏ.
Mà lần trước cô cho Uông Hiểu Mạn mượn một cây nến trắng.
Ánh đèn pin của Uông Hiểu Mạn chiếu lên mặt Phí Nghê. Mặt Phí Nghê hơi ửng hồng, Uông Hiểu Mạn để ý thấy sắc môi của cô cũng không giống với thường ngày, có lẽ đã tô gì đó, mà Uông Hiểu Mạn cũng tức khắc trông thấy trên má, cằm và cúc áo đầu tiên của Phí Nghê có những vệt đồng màu. Từ những chi tiết nhỏ đó, chị ta suy ra toàn bộ, những vệt màu kia, cộng với sắc mặt đỏ hồng của Phí Nghê, và cả tiếng cười mới rồi từ căn nhà này truyền sang.
Bảo sao lại mãi mới chịu ra mở cửa, thì ra là ở trong nhà…
Là người từng trải, Uông Hiểu Mạn lập tức hiểu được chuyện gì vừa mới xảy ra.
Hơn một tháng trước, Uông Hiểu Mạn lần đầu tiên không ngủ được vì tiếng ồn từ giường bên. Sau đó, cứ cách một tuần lại có một vụ náo động như vậy, mà mỗi lần náo động lại kéo dài tới gần sáng, lần nào chị ta cũng tưởng là đã xong rồi, kết quả chỉ một lát sau lại nghe thấy tiếng động mới. Chị ta buồn bực thắc mắc, không biết tại sao có thể lâu được đến thế, khi mang vấn đề này đi hỏi chồng thì chồng chị ta là trưởng phòng Từ đã bảo: “Chắc chắn là uống thuốc con mẹ nó rồi, nếu không sao mấy tháng trước chẳng nghe thấy gì hết chứ? Vần nhau cả đêm như thế, cũng chẳng biết đã uống bao nhiêu thuốc nữa. Hồi còn trẻ anh khỏe hơn cậu ta nhiều. Cậu ta uống thuốc, một tuần nhiều nhất cũng chỉ làm được một ngày mà thôi.” Uông Hiểu Mạn cảm thấy chồng mình đúng là vô lý, một tuần làm một lần chưa đủ, còn làm thêm mấy lần nữa thì sao họ có thể ngủ ngon được chứ? Chị ta tuy rằng bất mãn, nhưng cũng không biết nói gì, dù sao người ta cũng là vợ chồng mới cưới, hơn nữa gần đây đã chục ngày không làm gì rồi.
Uông Hiểu Mạn hỏi Phí Nghê son môi của cô mua ở chỗ nào, chị ta rất thích màu này, cũng muốn mua một thỏi son tương tự.
“Không phải em mua, để em hỏi hộ chị.”
Mặt Phí Nghê càng đỏ lựng, lúc này cô mới nhớ ra mình đang bôi son môi, khi hôn Phương Mục Dương còn cọ son môi lên mặt cô, cũng không biết là có trông rõ không nữa.
Uông Hiểu Mạn cười với Phí Nghê rồi quay trở lại nhà mình.
Sau khi đóng cửa, Phí Nghê cầm đèn pin đi tới trước giường lấy gương soi, còn chưa kịp cầm gương lên thì tay đã bị Phương Mục Dương nắm lấy.
Cô rút tay khỏi tay Phương Mục Dương, giật lấy cái gương. Căn nhà không đủ sáng, hình ảnh của Phí Nghê trong gương cũng rất mơ hồ, nhưng cô vẫn có thể thấy được dấu vết trên mặt và cổ của mình. Cô nghĩ, Uông Hiểu Mạn nhất định đã nhìn ra rồi.
Cô lấy ngón tay lau đi dấu son trên mặt, Phương Mục Dương nhìn cô cười.
Chiếc đèn pin trên tay cô soi thẳng vào mặt Phương Mục Dương, môi của anh trông chẳng khác gì lúc anh mới tan làm cả, toàn bộ chỗ son anh cọ từ miệng cô ra đều đã dính hết lên mặt cô, còn anh thì lại hoàn toàn chẳng bị dính tí son nào.
Trong khoảnh khắc ấy, Phí Nghê bất chợt cảm thấy môi anh có hơi đáng ghét.
Cô nói với Phương Mục Dương: “Giờ muộn rồi, anh đi ngủ sớm chút đi.”
“Bây giờ đi ngủ không phải hơi sớm quá à?”
“Thế vẽ tranh đi rồi ngủ.” Phí Nghê tới trước tủ thấp, rút ra một que diêm, thắp nến đỏ lên.
Phương Mục Dương bước tới, gác đầu lên vai cô, hôn vào má cô.
“Em mệt rồi.”
“Vậy để anh ngủ cùng em.”
“Không cần đâu. Hôm ấy không phải đã nói, chỉ cùng nhau hoạt động vào ngày thứ Bảy thôi sao?” Lúc nãy cô bị Phương Mục Dương hôn đến đầu óc mơ màng, suýt chút nữa đã quên giao hẹn giữa hai bọn họ, may là tiếng gõ cửa đã nhắc nhở cô.
Phương Mục Dương lại hôn lên vành tai đỏ của Phí Nghê: “Thứ Bảy tuần trước đã làm gì đâu, anh không muốn nợ em, chi bằng hôm nay bù lại đi.”
“Không cần, mai em còn phải đi làm.”
“Chỉ một lát thôi.”
“Lúc nào anh cũng lấy “một lát” ra dụ em. Lần trước…” Đừng có nói là nói thẳng ra, chỉ nghĩ thôi đã đủ thấy xấu hổ rồi.
“Lần trước làm sao cơ?”
“Tự anh cũng biết còn gì.”
“Nếu hôm nay em không muốn, anh đành phải bổ sung cho em vào thứ Bảy vậy.” Phương Mục Dương xoa xoa má cô. “Thế giờ em đi ngủ đi.”
Tay anh mên mê vệt son môi trên mặt cô.
Mặt Phí Nghê càng đỏ hơn, cô duỗi tay, vỗ lên ngón tay của anh.
Phí Nghê nằm xuống chiếc giường Phương Mục Dương trải chăn sẵn, bên gối còn gài một nhành hoa của anh. Cô vén màn lên, thấy Phương Mục Dương đang vẽ tranh dưới ánh nến.
Bóng dáng của anh khiến cô thấy rất an tâm, chẳng mấy chốc đã ngủ mất.
Thứ Bảy, Phí Nghê nghỉ làm, trên tay ôm một chồng tranh liên hoàn.
Hôm nay hiệu sách bắt đầu bán tập tranh liên hoàn thứ hai của Phương Mục Dương, cô mua một lượt hai mươi quyển, sau khi về nhà thì bỏ vào trong hòm gỗ, đợi mai bắt đầu mang sách đi tặng. Bình thường cô vốn tiết kiệm, nhưng trên phương diện này thì lại cực kỳ hào phóng. Phí Nghê chỉ giữ lại cho mình đúng một quyển. Cô ngồi trên ghế, lật xem quyển sách này. Từ khi làm việc tại khách sạn Ngoại giao, Phương Mục Dương luôn về nhà muộn hơn cô.
Vì đã sớm xem lâu rồi nên lần này cô chỉ lướt qua một lượt, sau đó liền ngồi vào bàn viết cảm nghĩ. Cô hi vọng quyển sách này không chỉ cho Phương Mục Dương tiền nhuận bút, mà còn mang đến cho anh một cơ hội mới.
Cô không cảm thấy Phương Mục Dương thích hợp làm nghề phục vụ, cho dù anh dọn giường ngày càng thuần thục.
Nghe thấy tiếng cửa nhà mở, Phí Nghê giấu giấy viết cảm nghĩ đi, kẹp ở trong trang sách.
Phương Mục Dương tiến vào, mang theo một chậu thủy tiên.
Phí Nghê cười: “Nếu anh còn không mang về thì em cũng chưa biết phải đi mua chỗ nào nữa.”
Đã ăn Tết thì một chậu thủy tiên là không thể thiếu.
Phương Mục Dương đặt chậu thủy tiên lên bệ cửa sổ, xong rồi lại bỏ hộp cơm từ túi xách lên bàn. Cơm hôm nay có tôm nõn xào, anh đã nhờ đầu bếp nấu hộ.
Phí Nghê nhìn chỗ tôm nõn kia, nói: “Anh mới đi làm được mấy ngày chứ? Ngày nào cũng mang đồ ăn về nhà, như thế không hay lắm đâu.”
Phương Mục Dương cười: “Đây là anh mua mà, em cứ yên tâm ăn đi.” Phương Mục Dương tự nhận bản thân tuyệt đối tuân thủ pháp luật, mọi khoản tiền boa khách đưa cho anh đều nộp lại theo quy định. Cấp trên của anh rất phiền lòng, anh vừa đi làm vài ngày, không biết sao tiền boa thu được còn nhiều hơn cả tháng của người ta cộng lại. Cũng vì việc này mà cấp trên còn tiến hành trao đổi kỹ càng với anh một phen, hỏi bình thường trò chuyện cùng khách anh nói những gì, sau khi xác nhận Phương Mục Dương không tiết lộ bất cứ bí mật nào cho các phần tử gây rối thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày nào anh cũng mang đồ ăn về, khéo lương tháng này của anh chẳng đủ ăn mất.”
“Anh cam đoan với em, ngày mai nhất định sẽ không mang gì về nữa.”
Phí Nghê đang định nói “ừ” thì lại sực nhớ ra ngày mai là Chủ nhật, anh đương nhiên không thể nào mang đồ ăn về nhà được.