Cua có tính hàn, theo đề nghị của Phương Mục Dương, Phí Nghê uống thêm hai ly rượu gạo ấm áp.
Phương Mục Dương không ngờ Phí Nghê lại uống rượu kém tới vậy, mới được có hai ly đã không còn là bản thân mình nữa, đỏ mặt nhìn anh chăm chăm. Một Phí Nghê như thế này, bình thường anh chưa từng thấy. Anh lau tay, tiến tới nhéo má cô, vậy mà cô cũng không tránh, chỉ mỉm cười nhìn anh mãi.
Phương Mục Dương đưa cua đã bóc vỏ đến trước mặt cô, bảo cô ăn thêm một chút.
Phí Nghê ăn cua, duỗi tay với lấy bình rượu, chuẩn bị rót thêm cho mình.
Phương Mục Dương cảm thấy cô thật đáng yêu, nhưng lại sợ cô không biết chừng mực mà uống đến say mèm. Anh cầm lấy ly rượu của Phí Nghê, rót chừng nửa ly, tự mình nhấp một ngụm trước rồi mới đưa non nửa còn lại tới bên miệng cô.
Phí Nghê áp môi lên ly rượu, bất mãn nói: “Rượu còn cả bình kìa, sao cậu cứ phải uống tranh của tôi?”
Nói rồi, cô lại ngửa đầu uống một hớp lớn, uống xong còn giơ đáy ly ra cho Phương Mục Dương xem, cười cười với anh: “Tôi muốn uống thêm một ly, lần này cậu không được cướp rượu của tôi nữa.”
“Uống tiếp thì sẽ say đấy, em đừng uống nữa.” Dù thích bộ dạng ngây thơ tinh nghịch dễ thương này của cô nhưng Phương Mục Dương cũng không mong cô thực sự say, say rồi sẽ khó chịu lắm.
Người say rượu đương nhiên sẽ không bao giờ thừa nhận mình say. Phí Nghê chống cằm, lắc đầu nói: “Tôi không say đâu.”
Nói rồi, cô nắm lấy bình rượu trong tay Phương Mục Dương, toan rót rượu cho chính mình.
“Không thể uống nữa.” Phương Mục Dương thu lại rượu. Anh chỉ lấy đũa chấm chấm rượu trong ly mình rồi đưa lên miệng Phí Nghê, trông thấy mặt cô càng lúc càng đỏ, đôi mắt cô lúng liếng nhìn anh, môi nở nụ cười, vẻ mặt như chưa hài lòng, ý là tôi vẫn còn thể uống tiếp. Phương Mục Dương nhịn không được mà nhéo má cô lần nữa, Phí Nghê bực bội nói: “Đừng có như thế, cậu làm đau tôi rồi đấy.”
“Vậy để tôi xoa cho em.” Phương Mục Dương xoa xoa mặt cô, lại không cẩn thận xoa rát má cô, nhưng anh vẫn nói: “Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Cậu lại làm tôi đau.”
Song Phương Mục Dương cũng không đành lòng buông tay: “Hay em cũng làm tôi đau một tí đi.”
Phí Nghê có hơi tức giận. Cô bẻ một cái càng cua, lấy phần vuốt nhỏ chọc vào mặt anh.
Phương Mục Dương rất hào phóng để cô chọc.
Phí Nghê bỗng cảm thấy nhạt nhẽo: “Tôi không chấp nhặt với cậu.”
Cô không ăn cua Phương Mục Dương bóc cho mà lại bẻ một cái càng khác đặt trong miệng mình cắn mạnh, cứ như thể thứ đang bị cô cắn là Phương Mục Dương vậy.
Phương Mục Dương hỏi: “Em có cắn được không đấy?”
Phí Nghê há miệng, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, muốn chứng minh cho Phương Mục Dương là cô thực sự cắn được.
Ăn xong càng cua, Phí Nghê lại nói cô vẫn muốn uống chút rượu.
Phương Mục Dương lại dùng đũa chấm chấm ít rượu, đưa đến bên môi Phí Nghê.
Phí Nghê nhấp nhấp, dường như vẫn chưa thỏa mãn: “Tiểu Phương, cậu có thể rộng rãi một tí không hả?”
Nhưng mà Phương Mục Dương vẫn chẳng rộng rãi hơn tí nào, anh lại chấm một ít rượu đưa tới miệng cô. Lúc giọt rượu nhỏ xuống đầu đũa, cô buộc phải nhoài người về phía anh để uống.
Cô mắng anh là đồ bủn xỉn.
“Tôi có tiền mà, hết rượu rồi thì cậu đi mua tiếp. Giờ cho tôi uống chút đi.”
Phương Mục Dương cười hỏi: “Em có bao nhiêu tiền?”
Phí Nghê mỉm cười lắc đầu: “Không nói cho cậu biết đâu.”
“Thế sao tôi biết được em đủ tiền để tôi mua bình rượu mới chứ?”
Phí Nghê ngẩng đầu phê bình anh: “Cậu lúc nào cũng chỗ cần tiêu thì kiệt sỉ, chỗ cần tiết kiệm thì lại phung phí. Cậu có tiền sao không đi mua thêm ít quần áo cho mình, nếu cậu ăn mặc tử tế một chút thì tôi cũng không đến nỗi mất mặt như thế.”
Phương Mục Dương không ngờ Phí Nghê lại nói như vậy, anh cười hỏi: “Sao tôi lại làm em mất mặt?” Ở trong ấn tượng của anh, Phí Nghê không phải là một người xây dựng thể diện dựa trên quần áo hay đồ đạc. Đúng là cô coi trọng tính thực tế, song tiêu chuẩn thực tế của cô lại không giống những người khác. Người ta thấy để sô pha trong nhà rất có thể diện, nhưng Phí Nghê chỉ cảm thấy sô pha không tiện dụng bằng ghế tựa, còn chiếm mất chỗ đặt dương cầm của cô.
“Cậu mặc thành cái dáng vẻ này, người khác lại tưởng rằng tôi ưng cậu chỉ bởi vì cậu to cao,” Phí Nghê càng nói càng giận. “To cao thì được gì chứ, chỉ tổ tốn vải may thôi. Tôi không thể ưng tài hoa của cậu sao? Chẳng nhẽ chỉ thứ tài hoa người ta thấy được mới gọi là tài hoa sao? Ngay cả ghế tựa cậu đóng cũng rất đẹp, có nhiều khi tôi thực sự muốn khoe những gì cậu làm cho bọn họ xem.” Phí Nghê kể ra một loạt ưu điểm của Phương Mục Dương, anh biết sửa đồng hồ, biết kéo đàn, biết vẽ tranh…. Thật sự là một con người tài giỏi.
Phương Mục Dương cũng không biết ở trong lòng Phí Nghê mình lại tốt đẹp đến thế, anh gõ lên mũi cô: “Nếu em đã nghĩ tôi chẳng có khuyết điểm gì thì sao không kể những ưu điểm của tôi cho họ?”
Phí Nghê cười khúc khích: “Cậu có kể với người ngoài mình có bao nhiêu tiền tiết kiệm không?” Cô vừa hỏi vừa tự lắc đầu phủ định, lại nói: “Tôi còn muốn uống chút rượu, mời cậu rót cho tôi đi.”
Cô còn hơi nhấn mạnh vào chữ “mời.”
Phương Mục Dương không ngờ mình đã cưới về một cô ma men đụng rượu là say, lúc này anh rất muốn ôm nàng ma men này vào lòng mình xoa đầu.
“Ngày mai lại uống được không? Hôm nay không thể uống nữa.”
Phí Nghê bật cười mỉa mai: “Không phải cậu nói chuyện gì cũng nghe tôi sao? Tôi biết ngay mà, chẳng có câu nào là thật, đều là dỗ ngọt tôi thôi, bảo cậu rót cho ly rượu cậu cũng không rót.” Nói rồi, cô lại đột nhiên dí mặt tới gần mặt anh: “Không phải chuyện trước kia chưa có bạn gái cũng là nói xạo đấy chứ?”
Vì ăn cua nên hôm nay Phương Mục Dương còn cố ý đi mua giấm, giấm này quả nhiên len men rất khá.
Anh chăm chú nhìn vào mắt Phí Nghê, nói: “Thật đấy.”
Phí Nghê chằm chằm nhìn anh rất lâu, đại khái là xác nhận được anh đang nói thật thì mới nói: “Giả cũng không sao, tôi không keo kiệt như thế. Chúng ta uống thêm chút đi.”
Phương Mục Dương lấy bình nước lọc, rót một ít vào ly của Phí Nghê rồi đưa đến tay cô.
“Cậu lại lừa tôi.”
“Nếu muốn uống rượu thì mai tôi lại uống cùng em.”
“Nhưng hôm nay tôi muốn uống. Nếu cậu hào phóng với tôi một chút thì tôi cũng sẽ hào phóng với cậu.”
Phương Mục Dương dùng ngón cái vuốt v e vành tai Phí Nghê, vì uống hai ly rượu nên tai cô đã đỏ ửng. Anh cười cười, hỏi cô: “Em chuẩn bị hào phóng với tôi thế nào?”
“Cậu muốn nghe nhạc gì, tôi đàn cho cậu.”
Sự hào phóng của cô cũng chỉ đến thế mà thôi.
Phí Nghê rất cảnh giác, cho dù đang say chuếnh choáng thì vẫn đàn cho Phương Mục Dương một ca khúc đang thịnh hành. Ca nhạc bây giờ cũng giống như chính Phí Nghê, hoạt bát hơn trước rất nhiều. Đàn hết bản nhạc, Phí Nghê quay đầu cười với Phương Mục Dương, ý bảo tôi đã hào phóng xong rồi đấy, giờ tới lượt cậu.
Phương Mục Dương uống một ngụm trong số non nửa ly rượu của mình rồi mới đưa đến bên miệng Phí Nghê. Phí Nghê không ngờ “hào phóng” của anh ki bo như vậy, lại còn uống tranh cả rượu của cô. Nhưng cho dù không tranh được, cô vẫn muốn tranh với anh.
Cứ như thế vài lần, Phí Nghê mất hết sức lực, cơ thể lâng lâng bổ nhào xuống giường, ngón tay đặt lên bờ môi vừa tê vừa ngứa, chặn miệng mình lại, không cho Phương Mục Dương đút rượu cho cô nữa. Dần dần, ngón tay cô cũng bị nhiễm mùi rượu, không biết là mùi rượu trên người cô hay là mùi rượu trên người Phương Mục Dương. Cơ thể của cô ngứa ran, hơi thở cũng rối loạn, ngón tay cảm giác như bị kiến bò. Cô chịu không nổi nữa, đành phải nói với anh: “Rượu của cậu thì cậu tự uống đi, tôi không uống nữa.”
“Thật sự không uống nữa?”
“Thật sự không uống nữa.”
“Có còn chê tôi không đủ hào phóng nữa không?”
Phí Nghê lắc đầu.
Phương Mục Dương hoàn toàn hết cách với cô. Nếu bây giờ làm gì đó thì chẳng khác nào nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, anh khinh thường cách thức này, bởi vì nó hoàn toàn không cần thiết. Nhưng cái dáng vẻ trước mắt của cô cũng đủ khiến anh dậy sóng.
Cuối cùng, anh chỉ dùng ngón tay xoa xoa mặt cô vài cô. Anh từng lao động ở nông thôn một thời gian, trở về thành phố cũng không nhàn rỗi, lòng bàn tay dĩ nhiên không thể mềm mại. Phí Nghê bị anh xoa loạn như vậy, miệng phát ra tiếng kêu đau.
Anh lại dùng ngón tay thô ráp đè lên môi cô, không biết có phải tay anh còn vương mùi rượu hay không mà Phí Nghê lại bỗng nhiên chu môi lên nếm. Đôi môi của cô rất đỏ, ngón tay anh chạm vào môi cô, cũng bị đỏ lây một chút.
Phương Mục Dương nghĩ, nếu anh chưa bán mất máy ảnh thì giờ đã có thể ghi lại khoảnh khắc này của cô, cô mà nhìn thấy thì kiểu gì cũng không dám đụng tới rượu nữa. Tất nhiên, ảnh cũng không thể mang ra ngoài rửa, anh không thể để cho người khác trông thấy dáng vẻ này của cô được.
Phí Nghê không nói chuyện nữa. Cô nằm ôm lấy gối, ngơ ngác nhìn anh cười cười.
Phương Mục Dương chỉnh lại gối cho cô, đỡ đầu cô để cô gối toàn bộ đầu lên đó. Đôi mắt của cô vẫn luôn mở to. Phải đến khi Phương Mục Dương hôn vài cái lên môi cô, Phí Nghê mới nhắm mắt lại.
Anh mở nắp phích, rót một cốc nước nóng, đợi đến khi nước nguội bớt rồi tới đỡ Phí Nghê dậy, cho cô uống từng chút một.
Nghe nói ô mai có thể giải rượu, Phương Mục Dương lấy một viên bỏ vào miệng cô. Phí Nghê nhắm mắt, ngoan ngoãn ngậm vào.
Phương Mục Dương lấy cái nhẫn trong túi quần ra, nở một nụ cười bất đắc dĩ. Anh vốn đã định tặng nó cho cô tối nay. Phương Mục Dương xỏ nhẫn vào ngón tay cô, giơ tay cô lên ngắm nghía, cảm thấy như chiếc nhẫn này sinh ra là để đeo trên ngón tay cô vậy.
Anh hôn lên trán cô, định cứ để cô thiếp đi như thế.
Phương Mục Dương cởi giày cho Phí Nghê, sau đó lại qua phòng nước lấy một ít nước lạnh, mang về pha với nước nóng rồi lau tay lau mặt cho cô. Ngoài áo sơmi của cô là một cái áo len, mặc vào đi ngủ sẽ không thoải mái. Phương Mục Dương thường ngày cẩu thả nhưng lúc này lại cực kỳ cẩn thận, lúc cởi áo len ra ngón tay cũng tránh không chạm tới người cô.
Phí Nghê vốn đã sợ ngứa, lúc đang nửa tỉnh nửa mê, cảm giác được có người đụng vào làn da ngứa ngáy của mình thì nhịn không được mà lăn mình trốn sang một bên, vừa trốn vừa cười. Đến lúc cả chiếc ga trải giường kẻ carô lam trắng đã rúm ró, cô vẫn còn chưa thôi cười.
Phí Nghê vừa cười vừa kêu: “Đừng mà, đừng làm thế.”
Tiếng cười kia rất giòn giã, xuyên cả qua tường mà truyền tới nhà bên cạnh.
Uông Hiểu Mạn lần đầu tiên nghe thấy âm thanh lớn như vậy từ hàng xóm. Tiếng cười và tiếng động kia quá suồng sã, khiến cả chị ta cũng thấy có chút xấu hổ. Gia đình bà bên trước giờ chưa từng ồn ã, tại sao hôm nay tự nhiên lại điên cuồng vậy? Phí Nghê bình thường có vẻ trầm lặng, không ngờ thực tế lại là cái kiểu như thế. Chị ta bứt hai cục bông, nhét vào tai của chồng mình.
Phương Mục Dương kịp thời chặn lại tiếng cười của cô, anh biết sáng mai nhất định cô sẽ hối hận vì nó.