*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tổ dân phố ra thông báo yêu cầu người dân ở yên bên ngoài để đề phòng dư chấn sau động đất.
“Áo cậu ướt hết rồi.” Phí Nghê mở cái túi vừa mang xuống ra, lấy một chiếc áo sơmi cũ của cha mình, đưa cho Phương Mục Dương: “Cậu mặc tạm đã đi.”
Phương Mục Dương không hề câu nệ chút nào. Phí Nghê còn chưa cúi đầu, anh đã trực tiếp cởi áo ngay trước mắt cô rồi lấy cái áo sơmi cũ của cha vợ từ tay cô, xỏ vào người.
Mưa vẫn lộp độp không ngừng. Không chỉ có mình Phương Mục Dương muốn đến ban huấn luyện, Phí Nghê cũng cần đi làm.
“Chân của em đang bị thương, để mai hẵng đi thì hơn.”
Phí Nghê kiên trì nói chân mình không vấn đề gì. Cô được xưởng phân nhà cho, đương nhiên khi có việc cũng phải xuất hiện ở xưởng. Miệng vết thương phải tránh nước, nếu ngồi ghế sau xe đạp kiểu gì nước cũng bắn lên, vậy nên cô chọn bắt xe buýt đến nhà xưởng.
Phương Mục Dương đưa cô tới bến xe. Trước khi lên xe, Phí Nghê nói với Phương Mục Dương: “Hôm nay cậu đừng quay về nhà khách, cho dù có về nhà khách thì cũng phải ở bên ngoài. Nơi này có sẵn lều chống dư chấn, cậu cứ ở lại đây đi.” Cô nghĩ, ở cùng một chỗ cũng tiện chăm sóc cho nhau.
Phương Mục Dương nhéo nhéo má trái của cô, đáp ứng không hề do dự.
“Tay của cậu.”
Phương Mục Dương cười cười, nói với Phí Nghê: “Tay tôi vừa mới rửa qua nước mưa rồi. Đang trong thời kỳ đặc biệt, em cứ chấp nhận tạm đi, đợi qua khoảng thời gian này tôi nhất định sẽ rửa tay ba lần bằng xà phòng thơm trước đã.”
“Tôi không có ý đấy.” Phương Mục Dương nói cứ như thể cô đang khó chịu vì tay anh không được sạch sẽ, nếu như anh rửa sạch tay thì cô sẽ chấp nhận vậy.
“Em không cần giải thích, tôi biết là giờ em đã hết ghét tôi rồi.” Phương Mục Dương lại nhéo má phải của cô, lại còn lấy ngón tay cái xoa xoa.
Phí Nghê vừa định mắng anh, anh đã bỏ tọt tay vào túi quần: “Xe tới rồi kìa, em lên đi.”
Cô trừng mắt nhìn anh một cái rồi gập ô, bước lên xe buýt. Phương Mục Dương phất tay cười với cô, nói lời tạm biệt. Hôm nay chẳng có mấy người đi xe buýt. Phí Nghê tìm một chỗ ngồi, trông ra ngoài cửa sổ, hình bóng Phương Mục Dương ngày càng nhỏ dần trong tầm mắt của cô. Cô đưa mắt quan sát khắp mọi nơi, trông thấy người dân đã đổ ra chật kín đường, lều bạt dựng sát cạnh nhau, chỉ có điều phần lớn đều không tốt bằng lều Phương Mục Dương dựng, có rất nhiều cái lều chỉ đơn giản là vải bạt căng trên mấy cái cọc gỗ mà thôi.
Chẳng bao lâu sau, Phí Nghê lại nhìn thấy Phương Mục Dương qua cửa sổ xe. Phương Mục Dương cũng trông thấy Phí Nghê. Người anh đang tròng áo mưa, một tay giữ xe, một tay vẫy vẫy chào cô. Hình nhìn qua cửa kính anh cũng thấy được là Phí Nghê không vui, liền thành thật thu tay lại mà đạp xe cho nghiêm chỉnh.
Sau động đất vẫn có dư chấn, toàn bộ nhà xưởng lại tiếp tục rung lắc dữ dội. Để bảo đảm sự an toàn của công nhân viên chức, ban lãnh đạo quyết định cho tất cả tan làm sớm. Nhà ăn mở cửa phát thức ăn cho mọi người, ai cũng phải xếp hàng để lấy phần. Khi đến lượt của Phí Nghê, số lượng màn thầu đã thay đổi từ mười xuống còn năm cái.
Ra khỏi xưởng rồi, Phí Nghê liền chạy qua tiệm điểm tâm để xem tình hình chị Mai, chị dâu tương lai của cô. Chị Mai ở dưới tầng một, theo lý thuyết mà nói thì hẳn là không làm sao, nhưng mà còn chưa xác nhận thì vẫn chưa yên tâm được. Ngoài ra cô còn muốn mua thêm một ít bánh quy, dù sao thì bánh quy cũng là thứ tốt nhất để dự trữ đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Tiệm điểm tâm đã được di dời ra ngoài lều, trước lều còn có treo một tấm thẻ thông báo các mặt hàng đã bán hết: bánh quy bán hết, trái cây bánh mì bán hết, bánh bông lan bán hết, bánh dầu bán hết…
Những món điểm tâm dư lại càng lúc càng đắt, hơn nữa còn khó cất giữ, nhưng chẳng ai có ý định rời đi. Đã xếp hàng lâu như vậy mà lại không mua được gì thì đúng là quá thất bại, vậy nên là họ lại tiếp tục chờ.
Lúc tới lượt Phí Nghê thì chỉ còn lại vài loại điểm tâm, cô vừa định mở miệng, chị Mai đã khẽ nói thầm: “Chị mua bánh quy cho em rồi, đợi mọi người đi hết thì em lấy.” Chị giơ một bàn tay lên, ý bảo đã mua năm cân.
Lúc này mưa cũng đã tạnh. Một lát sau, khi không còn ai xếp hàng trước cửa lều nữa, chị Mai mới đưa cho Phí Nghê một cái túi giấy thấm dầu: “Bọn chị nhân viên cũng chỉ mua được tối đa là bấy nhiêu thôi, không thể giúp em mua nhiều hơn nữa.”
“Thế này đã là quá tốt rồi ạ.”
“Chị thấy động đất lần này không kết thúc nhanh được đâu. Hay là em gọi điện cho anh trai em đi, bảo anh ấy bao giờ hết động đất hẵng trở về.”
“Tính anh trai em chị đâu phải là không hiểu. Chị và cha mẹ em đều đang ở chỗ này, anh ấy làm xong thủ tục chắc chắn là sẽ về ngay lập tức. Hơn nữa bây giờ bưu điện đã quá tải rồi, ai cũng muốn đi gọi điện thoại đường dài cả.”
Chị Mai thở dài một hơi: “Lúc nào chị cũng mong ngóng anh ấy trở về. Giờ anh ấy trở về thật, lại xảy ra chuyện thế này.”
“Chuyện qua rồi sẽ ổn thôi,” Phí Nghê nói với chị Mai, cũng là nói với chính mình.
Lúc Phí Nghê trở về thì đã có người nhóm lửa nấu cơm, còn có người mang bình gas nhà mình xuống chôn dưới đất để nấu cháo.
Cha Phí nhìn thấy mọi người nhóm bếp thì cũng rục rịch muốn nấu nướng. Ông đứng dậy, bước chân ra phía ngoài lều: “Để cha đi lấy nồi niêu trên nhà mình xuống, mượn bếp tầng một nấu cơm.”
Phí Nghê cũng đi ra khỏi lều, ngẩng đầu nhìn trời. Giờ đã trời quang mây tạnh, có vẻ trước mắt sẽ không còn dư chấn nữa, nhưng cô vẫn không yên tâm: “Chuyện cơm nước ngày mai nói sau đi cha, hôm nay chúng ta cứ lấp bụng cho qua bữa đã.”
Khi Phương Mục Dương trở về thì Phí Nghê đã sớm ăn xong, cô còn chu đáo để lại cho anh hai cái màn thầu.
Phương Mục Dương đã thay một bộ quần áo khác, xem ra là có trở về nhà khách. Phía trước ngực anh đeo một cái balo, sau xe là túi hành lý, còn trong giỏ xe anh để một quả dưa hấu rất to.
Anh nói với những người trong lều: “Ở ngoài ngã tư có bán dưa hấu đấy, một hào tám một quả, chậm chân là sẽ không kịp mua đó.” Nói xong, anh còn bổ sung một câu: “Ngày mai người ta lại bán dưa tiếp, không cần phải mua nhiều đâu.”
Nghe anh nói xong, rất nhiều người lục tục chạy tới ngã tư mua dưa hấu.
Phương Mục Dương dùng tay chia quả dưa hấu thành hai nửa, một nửa to một nửa bé. Nửa to anh đưa cha mẹ vợ, để bọn họ chia nhau ăn, còn nửa bé thì anh để cho Phí Nghê. Sau đó anh lại lấy từ túi hành lý ra hai cái thìa, cắm một cái lên nửa quả dưa hấu của Phí Nghê: “Ăn đi, bổ sung nước.”
Mẹ Phí nói: “Cha mẹ không ăn được nhiều như thế đâu, hay là đi mượn con dao cắt nhỏ ra đi. Tiểu Phương, con cũng ăn một chút nhé.”
“Hôm nay con hơi đau bụng, không ăn được dưa hấu ạ.”
Phí Nghê nhịn không được hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Chả sao cả, chỉ là hiện tại ăn màn thầu hợp hơn thôi,” Phương Mục Dương vừa nói vừa cắn một miếng màn thầu. “Màn thầu này ai mua đấy, sao mà khéo chọn thế nhỉ?”
Cha Phí cất tiếng trả lời: “Phí Nghê mua ở nhà ăn đó.”
Phí Nghê ngăn lại những lời nịnh hót của Phương Mục Dương: “Tập trung ăn đi, cẩn thận bị nghẹn bây giờ.” Rồi cô lại hạ giọng nói: “Đừng ăn nhanh quá, thiếu thì còn bánh quy đấy.”
“Thế này là đủ rồi, màn thầu em mua không giống những màn thầu khác, chống đói cực kỳ tốt luôn.”
“Đừng nhiều lời nữa, mau ăn đi.”
Phí Nghê chỉ ăn phần rìa trái của dưa hấu, còn lại cô đều để cho Phương Mục Dương. Cô nhìn điệu bộ Phương Mục Dương lúc ăn màn thầu, liền biết anh ăn uống tốt, làm gì có chuyện không ăn được dưa hấu. Anh thích ăn nhưng chỉ mua một quả, có lẽ là nghĩ lượng dưa hấu có hạn, anh mua nhiều thì người khác sẽ không còn mà mua nữa.
Phí Nghê đưa chỗ dưa hấu còn dư cho Phương Mục Dương, Phương Mục Dương cũng không từ chối.
Phí Nghê vừa định lấy giấy lau qua cái thìa của mình, Phương Mục Dương đã giơ tay cuỗm lấy.
Phương Mục Dương nói, trong thời kỳ đặc biệt này, giấy cũng cần phải tiết kiệm.
Buổi chiều Phương Mục Dương không cần đến ban huấn luyện, anh ở lại giúp những người khác dựng lều. Có những người làm lều quá đơn giản, chỉ cần mưa to một chút là đã ngả nghiêng xô lệch rồi.
Gần đến giờ cơm tối, Phương Mục Dương mang theo dụng cụ nấu ăn nhà họ Phí mang xuống dưới, đi mượn một cái bệ bếp ở tầng một. Anh cố ý chọn một vị trí gần cửa ram nhỡ chẳng may có sự cố thì vẫn có thể thoát thân bất cứ lúc nào. Phương Mục Dương bảo Phí Nghê để anh thể hiện tay nghề nấu nướng, nấu một bát mì cà chua cho cô ăn. Hôm nay anh đến tiệm gạo, mua được năm cân mì khô, trên đường trở về còn gặp một người bán cà chua dạo nữa.
“Phí Nghê, em có biết làm thế nào để nấu được mì cà chua đúng chuẩn không?”
“Làm thế nào?”
“Cho thật nhiều cà chua vào.”
Sau khi nấu xong, Phương Mục Dương múc một ít mì vào trong bát, để cho Phí Nghê ăn trước.
“Thế nào?”
“Ngon đấy.” Tuy vẫn còn hơi kém những gì Phương Mục Dương khoe khoang, nhưng mà hương vị thực sự khá được.
Sở trường của Phương Mục Dương chính là mì sợi và các món hầm. Khi anh còn đứng bếp ở điểm thanh niên trí thức, thứ anh chú trọng không phải hương vị mà là màu sắc của các nguyên liệu khi chúng hòa quyện với nhau, không ngờ ăn vào cũng không tệ lắm.
“Thế em ăn nhiều chút đi.”
Buổi tối, hơn hai mươi con người chui rúc trong một cái lều chống dư chấn. Phí Nghê cảm thấy buồn tẻ nên một mình ra ngoài lều, Phương Mục Dương theo sau cô.
“Nay nghỉ tạm một đêm đã. Ngày mai tôi sẽ dựng riêng một cái lều nhỏ cho em, em không cần phải chen chúc với người ta nữa.”Bonus
Bánh dầu