Ngụy Nhiên ba chân bốn cẳng bước lên cầu thang dài, bất chấp việc đã đụng vào bao nhiêu người đi đường, chạy ra khỏi trạm tàu điện ngầm giống như điên.
Ở đầu đường người tới người lui, trong vô số khuôn mặt xa lạ cũng không nhìn thấy người chị gái cậu đã nhớ nhung nhiều năm.
Cô đã rời đi rồi.
Người anh em Hàn Kiêu xách theo cặp sách đen của cậu ta đuổi theo tới, thở hổn hển nói: “Chạy gì vậy anh Nhiên, công an người ta còn tưởng là cậu chột dạ đấy! Tự nhiên co cẳng chạy mất… Thật là, nếu không phải em gái bị ức hiếp kia nói rõ sự việc thì công an đã đuổi theo, bắt cậu về rồi.”
Giờ phút này, Ngụy Nhiên mới cảm thấy sức lực toàn thân đều bị rút sạch, cậu thất vọng mất mát dựa vào một bên trạm tàu điện ngầm, nhớ lại dáng vẻ của Lộ An Thuần vừa rồi: “Gặp được một người quen, lại không chắc lắm, chị ấy thay đổi… thay đổi nhiều quá, giống nhưng lại không giống…”
Nhìn vẻ mặt như thất tình của cậu, Hàn Kiêu cười xấu xa: “Không phải là bạn gái của cậu chứ, không muốn gặp cậu à?”
Ngụy Nhiên cạn lời liếc cậu ta một cái: “Là chị gái tớ.”
“Chị gái? Ruột à?”
Ngụy Nhiên lắc đầu, cậu sẽ không tùy tiện nói chân tướng cho bất cứ ai biết, chỉ nói qua loa: “Là chị gái kiểu nữ thần ấy…”
“Hừm ~~” Hàn Kiêu kéo dài giọng điệu: “Còn nói không phải là bạn gái nữa, đã trở thành chị gái nữ thần rồi, nhiều bạn nữ thêm Wechat của cậu như vậy, cậu cũng không nhìn lấy một cái, hóa ra là thích tình chị em à!”
“Chị ấy là bạn gái của anh trai tớ, sau đó chia tay, lâu rồi không gặp.”
“Cái gì cơ? Bạn gái của anh trai cậu.” Hàn Kiêu nhìn trên mặt Ngụy Nhiên tràn đầy vẻ khó bình tĩnh, nuốt nước bọt, khó khăn phun ra mấy chữ: “Truyện, truyện chị dâu à?”
“Cậu cút đi.” Ngụy Nhiên đạp cậu ta một cái.
Hàn Kiêu nhanh nhẹn tránh đi, hét lên: “Ở thành phố Kinh có mấy năm, nói chuyện còn lai giọng nữa, đừng quên cậu mãi mãi là người của thành phố C chúng ta, nhanh biến về lại đi.”
Ngụy Nhiên dùng tiếng địa phương mắng một câu: “Cậu biến mẹ đi.”
“Cái này còn đỡ.”
Nghe thấy mấy chàng trai cãi nhau ầm ĩ đi xa, Lộ An Thuần mới đi ra từ khu phố thương mại nối với lối vào trạm tàu điện ngầm, quyến luyến nhìn bóng lưng thon gầy rắn tỏi của chàng trai, trong lòng nổi lên sự chua xót,
Cô từng cho rằng, bọn họ sẽ không quay lại nữa.
Dù sao, anh cũng vô cùng yêu thích chuyên ngành kỹ thuật hàng không vũ trụ, chỉ có ở lại thành phố tuyến một mới có không gian phát triển và cơ hội thực hiện giấc mơ.
Anh sẽ vào cục hàng không, thậm chí là một ngày nào đó sẽ ra khỏi vũ trụ, đi ngắm phong cảnh bao la nhất, hái vì sao đẹp nhất.
Vì sao anh lại quay về.
…
Buổi tối, Lộ An Thuần về đến nhà, nỗi lòng chập trùng khó yên.
Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ninh Nặc: “Cậu biết chuyện Ngụy Phong trở về không?”
Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Không, tớ và anh ta đâu có thân, sau khi tốt nghiệp thì không có tin tức nữa, chuyện này cậu phải hỏi Chúc Cảm Quả ấy.”
Thuần: “Tớ cũng không có số của anh ta.”
Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Năm đó các cậu… đoạn tuyệt thật là triệt để.”
Thuần: “Tớ vốn dĩ rất cặn bã, anh ấy biết mà.”
Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Cặn bã thật, vừa lên đại học là số bạn trai cậu qua lại chưa từng đứt đoạt. Tớ cá, nhất định là Ngụy Phong nghe nói chuyện này rồi.”
Đột nhiên, Lộ Bái đẩy cửa đi vào, dọa cho Lộ An Thuần giật mình.
Ông ta vào phòng cô chưa bao giờ gõ cửa, khóa cửa đã bị phá từ lâu, chỉ để lại một lỗ khóa trống trơn.
Cho nên là bất kể xuân hạ thu đông, Lộ An Thuần đều mặc đồ ngủ dài tay, cũng chưa từng cởi áo ngực.
Mặc dù như vậy, cô cũng không có cách nào quen được với hành vi đẩy cửa bước vào vào bất cứ lúc nào của Lộ Bái.
Mãi mãi không thể nào quen được.
“Con đang nhắn tin với ai vậy?” Lộ Bái không thay đổi sắc mặt hỏi.
Lộ An Thuần theo bản năng giấu điện thoại đi, nghiêng đầu nhìn về phía camera giám sát lóe lên ánh sáng đỏ trên tường, giống như một đôi mắt thăm dò.
Trong nhà này, cô không có riêng tư.
“Bạn trai tôi.”
“Điện thoại.”
Lộ An Thuần lạnh mặt, bất đắc dĩ đưa điện thoại cho ông ta.
Trên danh sách trong màn hình đã không còn khung chat với Ninh Nặc nữa, cô quả thật đang nói chuyện với một chàng trai tên là Nico, chàng trai hẹn cô cuối tuần đi xem phim.
Mà lướt xuống danh sách của cô, tất cả đều là đoạn chat với con trai, cái gì mà Kennel, Komorebi, Patrick…
“Không đứng đắn.” Lộ Bái đè nén lửa giận trong bụng, lạnh lùng nói: “Không được đi.”
“Xem tâm trạng tôi đã.”
Ông ta giơ tay theo bản năng, Lộ An Thuần nghiêng đầu né tránh cái tát này.
Lộ Bái lại lạnh lùng nói: “Thứ hai là lễ khởi động của biệt thự thác nước, con phải tới.”
Lộ An Thuần nghĩ đến lời của Ninh Nặc, cũng không bác bỏ ngay, nhún vai: “Đến lúc đó nói sau.”
“Bố sẽ giới thiệu một chàng trai cho con làm quen, rất ưu tú, dáng dấp cũng không tệ, năng lực mạnh mẽ hơn.”
“Tôi không có hứng thú với bạn trai ông giới thiệu.” Khóe miệng Lộ An Thuần tràn ra chút chế giễu lạnh lùng: “Tôi cứ thích chơi với người không đứng đắn đấy.”
“Nếu như con không đến thì ngày mai con cũng đừng hòng liên lạc được với người bạn không đứng đắn này.”
“Chả sao, tôi có nhiều bạn bè không đứng đắn lắm, không có người này thì còn người khác.”
Một tiếng “Chát” vàng lên, gò má trái của Lộ An Thuần vẫn cứ thế chịu một bạt tai này, đau rát nóng bỏng.
Lộ Bái lạnh giọng nói: “Con không đến thì ba tháng tới con đừng ra ngoài nữa.”
Cô cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười khinh miệt: “Ồ ~”
Chờ sau khi Lộ Bái tức hổn hển rời đi, Lộ An Thuần che má trái gần như mất cảm giác, cố gắng đè nén, chui vào trong chăn.
Cơ thể giống như một xác chết mục nát, chờ đợi cái chết phủ xuống.
Cô lấy điện thoại ra, ở trong chăn nhắn tin cho Ninh Nặc: “Chúng ta có thể cùng đi đến lễ khởi động của biệt thự thác nước, có điều Lộ Bái muốn tớ xem mắt.”
Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Cứu mạng, mấy người trước đó bố cậu giới thiệu toàn là người dưới tay ông ta, cả đám thành thật trung thành, ngột ngạt lại chán ngắt.”
Thuần: “Đối với ông ta mà nói, nghe lời là quan trọng nhất, ông ta thậm chí còn đang nghĩ xem có cần nhét Liễu Lịch Hàn cho tớ không nữa.”
Dù sao Liễu Lịch Hàn cũng đã kiên nhẫn giả ngoan ngoãn trước mặt ông ta nhiều năm, bây giờ lại vào công ty ông ta, trở thành Quản lý hạng mục.
Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Đậu xanh Liễu Lịch Hàn à!!! Cứu mạng với! Quan hệ nhà cậu phức tạp quá rồi đó.”
Thuần: “Làm trò cười, không biết lần này ông ta lại muốn giới thiệu hạng người gì cho tớ đây.”
Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Chắc chắn lại là người giống như Liễu Lịch Hàn mới có thể có được sự ưu ái của ông ta.”
Lộ An Thuần biết cô trốn không thoát được, Lộ Bái lựa chọn hôn nhân cho cô sẽ giống như năm đó ông ta lựa chọn đại học cho cô vậy, không hề có sự thương lượng và chỗ phản kháng.
Ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời thì không còn cách nào khác.
Thế nhưng Lộ An Thuần thật sự không biết, mình nên nhẫn nại như thế nào nữa mới có thể cùng giường chung gối, sinh con dưỡng cái với một người đàn ông hoàn toàn lạ lẫm, thậm chí là đáng ghét.
Có lẽ đến ngày đó, cô sẽ có thể đi tìm mẹ rồi.
Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Vậy cậu có đi không? Không muốn đi cũng không sao, chờ sau khi chính thức mở cửa, chúng ta đi qua đó chơi sau cũng được.”
Thuần: “Sao lại không đi, tớ không chỉ muốn đi, còn mang Nico đi cùng.”
Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu: “A ha ha ha, cậu muốn dẫn bạn trai bây giờ của cậu đi ra xem mắt luôn à?”
Thuần: “Ừm.”
Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Bố cậu thật sự sẽ bị tức chết mất.”
Lộ An Thuần đặt điện thoại xuống, lạnh lùng nhìn camera giám sát giống như đôi mắt màu đen kia, khóe miệng lẩm bẩm hai chữ —
“Đồ điên.”
Vậy thì xem xem ai điên hơn.
…
Tên thật của Nico là Chu Mịch, hiện tại vẫn là sinh viên đại học, nhỏ hơn Lộ An Thuần hai tuổi, dáng dấp cực kỳ anh tuấn, cao một mét tám mươi bảy. Theo lời cậu ta nói, cậu ta là nam thần khoa của viện Thể thao.
Trên người của những chàng trai viện Thể thao ít nhiều mang theo một chút khí chất hoang dại, không hề tinh tế, ngang ngược bất tuân.
Có rất nhiều chàng trai theo đuổi Lộ An Thuần, tiêu chí lựa chọn của cô vô cùng thống nhất, tất cả những người phong cách tinh tế tao nhã bị đào thải hết, người muốn giả vờ trước mặt cô đa số cũng sẽ bị lật xe, công chúa từ nhỏ đã gặp kiểu này quá nhiều, hoàn toàn không thích.
Người bạn trai cô chọn trúng ít nhiều có chút lưu manh vô lại, hoàn cảnh gia đình cũng không nhất định phải tốt, nhưng người nhất định phải thông minh, mồm mép phải lanh lợi một chút.
Cho nên Ninh Nặc không chỉ nhắc đến một lần, nói cô hoàn toàn “kiếm ăn” dựa theo khuôn mẫu bạn trai tình đầu của cô, có điều… sau này đám bạn trai của cô thật sự không có một ai có thể có cảm giác tươi đẹp được như tình đầu năm đó của cô.
Không cần phải nói, chỉ trí thông minh thôi, bọn họ cộng lại cũng không bằng một Ngụy Phong.
Tất cả các bạn trai của cô đều có cái bóng của anh, nhưng về cơ bản bọn họ đều là bữa ăn thay thế rẻ tiền, nếu thật sự so sánh… thì không bì được một đầu ngón tay của người đó.
Lộ An Thuần thấy không sao cả, tác dụng duy nhất của “nhóm bạn trai” này chính là dùng để đối đầu với Lộ Bái.
Cuối tuần, Chu Mịch cùng Lộ An Thuần đi xem một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Lộ An Thuần xem rất tập trung, lại nghe thấy chàng trai bên cạnh đang ngáp, cô thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn qua, cậu ta dựa vào ghế, ngoẹo đầu ngủ thiếp đi.
Ngu si ngốc nghếch, giống như một con gấu bông bị cô cưỡng chế đặt bên giường làm bạn.
Lộ An Thuần bất đắc dĩ cười cười, tiếp tục xem phim.
Lộ An Thuần rất thích thể loại phim khoa học viễn tưởng cứng này, nhưng Chu Mịch không thích, bởi vì khoa học viễn tưởng cứng quá hại não, mà Chu Mịch lại thích xem phim hành động, không cần suy nghĩ, lại có thể xem thoải mái, thỉnh thoảng còn có thể cười vang.
Nhìn vũ trụ mênh mông vô ngần lại cực kỳ yên tĩnh trên màn ảnh, Lộ An Thuần lại nghĩ tới người đó.
Mỗi lần xem hết bộ phim mà họ hứng thú, hai người luôn có chuyện nói mãi không hết, thảo luận về mỗi một chi tiết đắt giá trong phim và đào sâu nó, cũng chỉ có lúc nói về những chuyện khoa học viễn tưởng làm anh say mê này, biểu cảm luôn được quản lý một cách hoàn mỹ của anh mới có thể hơi mất kiểm soát, có chút hưng phấn và hớn hở.
Lộ An Thuần thích nhất là nhìn vẻ mặt vì hưng phấn mà mất khống chế của Ngụy Phong, cái tên này cực kỳ thích giả vờ đùa nghịch trước mặt cô, cho nên nhìn trai đẹp rơi khỏi thần đàn cũng là điểm hứng thú nhất của Lộ An Thuần.
Bởi vì anh chân thực cũng khiến cô cực kỳ yêu thích.
Suy nghĩ lại bay xa, Lộ An Thuần ép buộc mình thu lại nỗi lòng, chuyển sự chú ý đến kịch bản phim.
Cả bộ phim dài gần hai tiếng bốn mươi phút, khi đi ra khỏi rạp, màn đêm đã lặng lẽ giáng lâm, đèn bên đường sáng lên, đèn neon lấp lóe.
Chu Mịch ngáp không dứt, cuối chiều gió hơi lạnh cuối cùng cũng xua tan cơn buồn ngủ của cậu ta, cậu ta đề nghị đi đến cửa hàng đồ ngọt ở Paradise Street ăn chút gì đó.
“Bộ phim này chị cảm thấy hay không?” Sau khi ngồi xuống, cậu ta hỏi Lộ An Thuần.
“Cũng không tệ.”
“Em cảm thấy kịch bản… nói thế nào đây, luôn cảm thấy không đủ lên xuống chập trùng, xem hơi chán.”
Lộ An Thuần cười: “Khoa học viễn tưởng cứng [1] chính là như vậy, lấy lý hóa, thiên văn, y học làm cơ sở, thật ra khoa học viễn tưởng cứng có thể suy diễn và dự đoán tương lai, thậm chí là tạo ra chút ảnh hưởng đối với khoa học kỹ thuật tương lai. Cho nên khi quay chắc chắn không thú vị bằng những câu chuyện khoa học viễn tưởng mềm tầm thường.”
[1] Khoa học viễn tưởng cứng và mềm: Một khái niệm căn bản để phân bậc cấp độ của truyện khoa học viễn tưởng (Sci-Fi) dựa trên mật độ xuất hiện các công nghệ tương lai. Sci - Fi mềm (Soft Sci - Fi) chính là dòng khoa học viễn tưởng nhân văn, Sci - Fi cứng (Hard Sci - Fi) là một thể loại khoa học viễn tưởng có đặc trưng với sự nhấn mạnh cao về độ chính xác của khoa học và công nghệ.
“Em cảm thấy câu chuyện hay là được, ai cần quan tâm có ảnh hưởng đến khoa học kỹ thuật tương lai hay không, em cũng đâu phải nhà khoa học, lúc học cấp 3, Vật lý quanh năm không đủ điểm.”
Lộ An Thuần cắn ống hút trà hoa quả, kiên nhẫn nghe cậu ta nói lên cái nhìn của mình.
Trà hoa quả chua ngọt thấm đầy đầu lưỡi, Lộ An Thuần gật đầu nói: “Vật lý của chị cũng không tốt, trước kia lớp chị có một bạn nam học Toán Lý cực kỳ giỏi, anh ấy rất thích các tác phẩm khoa học viễn tưởng cứng. Có thể là điểm hứng thú của mỗi người không giống nhau, sau này chúng ta có thể hẹn nhau xem phim siêu anh hùng.”
“Được, quyết định rồi đó.”
“Ừm.”
Thật ra, đây cũng là điểm mà Chu Mịch thích cô nhất.
Cho dù cô là con gái nhà giàu, là nữ thần cao cao tại thượng trong mắt mọi người, phong cách ăn mặc đôi khi cũng rất khác người, rất mạnh mẽ, nhìn từ xa không dễ chọc lắm.
Nhưng người quen cô đều biết, nhân phẩm của cô cao thượng, tu dưỡng cực tốt, dịu dàng với mỗi người.
Cho dù Chu Mịch thường ngu ngốc nói ra vài lời tự đại ngông cuồng, làm ra vài việc ngốc khiến cho người ta không nói được lời nào, nhưng Lộ An Thuần đều có thể bao dung cậu ta.
Cô không hề kiêu ngạo, cho dù thỉnh thoảng đùa giỡn hơi cáu nhưng cô cũng bảo vệ lòng tự tôn của cậu ta, khiến cậu ta cảm thấy chung đụng cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Cho dù… cho dù cậu ta biết Lộ An Thuần không thích cậu ta lắm, cậu ta vẫn muốn chơi với cô, bỏ ra tình cảm và thật lòng đối với cô.
Chu Mịch muốn sờ đầu cô.
Nhưng vừa mới đưa tay, Lộ An Thuần đã nghiêng đầu: “Đã nói rồi, không được chạm vào chị.”
Chu Mịch rút tay về, khó chịu nói: “Yêu đương lâu như vậy rồi, ngay cả một sợi tóc của chị em cũng chưa đụng vào.”
“Đây chính là quy tắc, nếu như em cảm thấy không được thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Cậu ta nhẫn nại nhìn cô: “Chị không thích em chút nào sao?”
“Nói thế nào đây.” Lộ An Thuần cúi đầu, ngậm ống hút dùng chiến thuật uống nước, suy nghĩ một lúc, cô nói: “Em cũng có chỗ đáng yêu.”
“Đáng yêu chỗ nào?”
“Có đôi khi giọng điệu nói chuyện của em… có chút giống tình đầu của chị, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.”
Cậu ta nhướng đầu mày, cũng không tức giận, chỉ nói: “Hóa ra em chỉ là vật thay thế.”
“Không phải.”
Cậu ta đang muốn thở phào, nhưng lại nghe cô nói: “Không phải ai cũng có tư cách và năng lực trở thành người thay thế của anh ấy.”
“...”
Chu Mịch khó chịu cúi đầu uống nước, cô đánh giá vẻ mặt cáu kỉnh của cậu ta, dùng cùi chỏ đẩy cậu ta: “Này, giận à?”
Chàng trai quay người đi, cố tình không để ý đến cô.
Lộ An Thuần đẩy cậu ta, nhẹ nhàng dỗ dành nói: “Đừng giận mà.”
“Giận ghê lắm!” Chu Mịch hừ mạnh một tiếng, vẫn dùng khóe mắt liếc nhìn cô, nắm bắt chừng mực: “Người đàn ông đó, tốt lắm sao?”
“Em muốn nói với chị về mối tình đầu của chị sao?”
Chu Mịch xoay người, đầu ngón cầm ly trà sữa xoay vòng vòng: “Biết người biết ta thì mới có thể trăm trận trăm thắng, em muốn biết tình địch lớn nhất của em là người thế nào, mới có thể chắc chắn thật sự thay thế anh ta được.”
Khóe mắt Lộ An Thuần cong cong: “Có tinh thần mạo hiểm lắm đó, nhóc con.”
“Chị nói thử xem.”
“Ừm, nói thế nào nhỉ, anh ấy…” Lộ An Thuần cố gắng một lần nữa chắp vá tướng mạo của anh ở trong đầu, lồng ngực bỗng nhiên truyền đến một cơn đau nhói gay gắt, bàn tay của cô hơi siết chặt, giọng nói khàn khàn: “Được rồi, đã qua rồi.”
Mặc dù Chu Mịch là sinh viên học thể thao, nhưng tâm tư cũng xem như là tinh tế, cậu ta chú y tới một loại bi thương nào đó trong mắt Lộ An Thuần, đó là dáng vẻ mà trước kia cậu ta chưa từng thấy. Cho dù cô bị bố đánh mặt mũi bầm dập thì trong mắt cũng chỉ có sự quật cường, không có sự bi thương như vậy…
Trong lòng cậu ta cảm thấy rất khó chịu, trong cổ họng giống như mắc nghẹn một quả ô liu, cậu ta trầm giọng nói: “Chị vẫn rất yêu tình đầu của chị.”
“Chuyện đã lâu lắm rồi.”
“Có một số việc không liên quan đến thời gian.” Chu Mịch nhìn cô: “Nếu chị vẫn còn thích anh ta thì sao không đi tìm anh ta đi?”
“Chị không có can đảm.” Lộ An Thuần cười khổ, lắc đầu: “Chị cũng là đồ hèn nhát.”
Chu Mịch thở một hơi thật dài, cảm thấy khoang ngực của mình giống như ống bễ, để lọt gió rì rào, co rút đau đớn…
“Thế này đi, chị nói với em xem anh ta là người thế nào, em sẽ cố gắng học theo anh ta, biến thành dáng vẻ chị thích, được không?”
“Tuyệt đối đừng! Nếu như em lại làm ra chuyện ngu xuẩn khiến chị lúng túng, vậy thì chị sẽ đá em ngay.”
“Được được, em nghe chị hết.”
Rõ ràng là cậu ta tức giận, cuối cùng vẫn biến thành cậu ta dỗ dành cô.
Mặc dù Chu Mịch cảm thấy cô gái này vốn dĩ chưa từng thích cậu ta, nhưng cậu ta lại không có cách nào chống cự lại cô, sẵn lòng đi theo bên cạnh cô, chỉ cầu một chút dịu dàng của cô là đã thỏa mãn rồi.
“Đúng rồi, thứ hai là lễ khởi động sơn trang nghỉ dưỡng biệt thự thác nước của bố chị, em có muốn tới chơi không.”
“Không đi đâu, chán lắm, một đám đàn ông thượng lưu mặc âu phục, một tên lưu manh như em đâu có âu phục để mặt.”
“Chủ yếu là, bố chị lại bảo chị xem mắt, chị nghĩ là em đến thì có thể giúp chị chọc tức đối tượng xem mắt một chút.”
Chu Mịch nghe vậy thì lập tức đáp: “Đi đi đi! Em đi!”
Lộ An Thuần cười nói: “Thật sự muốn đi à, em không sợ bố chị tức giận sẽ đối phó với em sao? Làm chuyện này sẽ nguy hiểm nha.”
“Ông đây sợ con khỉ, bố chị còn có thể giết em chắc?”
Từng có lúc, có người cũng đã nói lời như vậy, ngay cả giọng điệu cũng giống như đúc… Lộ An Thuần đè nén sự cay đắng trong lòng, gật đầu: “Được, vậy đến lúc đó chị gọi điện cho em.”
…
Hai người đi ra khỏi cửa hàng đồ ngọt, bước trên đường, không hề chú ý tới Ngụy Nhiên đã đi theo sau bọn họ rất lâu, đang nhìn chằm chằm bọn họ không dời mắt.
Sau khi Lộ An Thuần đi ra ngoài thì mới phát hiện ra để quên điện thoại của mình trong quán, Chu Mịch nói muốn cùng cô đi lấy, nhưng Lộ An Thuần bảo cậu ta đi lái xe, mình thì vội vàng đi đến Paradise Street.
Chu Mịch vừa dắt xe máy ra từ bên cạnh làn xe thì một chiếc xe điện chạy tới từ đối diện đụng vào cậu ta, ầm một tiếng, phía trước chiếc xe yêu dấu của cậu ta bị lõm vào một lỗ nhỏ.
“A, xin lỗi, đụng hỏng xe của anh rồi.”
Mặc dù là lời xin lỗi nhưng chàng trai trước mặt lại có biểu cảm phách lối, không hề có bất cứ sự áy náy nào, rõ ràng là đến gây chuyện.
Ánh mắt Chu Mịch lạnh lẽo, cậu ta chậm rãi xuống xe, thong dong bình tĩnh đậu xe máy xong thì xoay người, bỗng nhiên túm lấy cổ áo của chàng trai kia, kéo cậu xuống khỏi xe điện: “Con mẹ nó mày muốn chết à!”
Ngụy Nhiên không hề sợ hãi nhìn cậu ta: “Đúng là hơi giống nhưng vẫn chưa đủ, anh không đẹp trai bằng anh trai tôi.”
Chu Mịch không hiểu ra sao, ném mạnh cậu xuống đất, Ngụy Nhiên lảo đảo ngã vào xe điện, xe điện vang lên tiếng còi cảnh báo, ồn ào náo động không dứt.
Lộ An Thuần đi ra từ khu thương mại, khoảnh khắc nhìn thấy Ngụy Nhiên, trái tim của cô co chặt lại, cô bất chấp tất cả chạy qua, đỡ chàng trai dậy, kiểm tra cơ thể cậu: “Có bị té không? Có bị thương không?”
“Không sao.” Trên mặt Ngụy Nhiên mang theo sự ngang ngược bất kham đặc thù của thiếu niên ở tuổi này, cậu hung hăng trừng mắt nhìn Chu Mịch, quả thật hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu ta.
“Con mẹ nó mày còn trừng à?” Chu Mịch bị ánh mắt của cậu chọc giận, không nói lời nào muốn vung nắm đấm về phía cậu, Lộ An Thuần che chắn cho Ngụy Nhiên, quát một tiếng sắc bén với Chu Mịch: “Cậu cách xa nó một chút!”
Lúc này Chu Mịch mới phát hiện ra sự bảo vệ của Lộ An Thuần đối với cậu, kinh ngạc hỏi: “An An, chị… biết nó à?”
“Nó là…”
“Tôi là bạn trai của chị ấy!” Ngụy Nhiên thốt ra, sau khi bị Lộ An Thuần nghiêng đầu nhìn một cái, cậu mới có chút chột dạ bổ sung: “... em trai.”
Chu Mịch càng không hiểu ra sao: “Mày nói mày là cái gì?”
Lộ An Thuần giải thích nói: “Thằng nhóc này là em kết nghĩa của chị, em đừng làm nó bị thương, nếu không chị tuyệt đối không tha thứ.”
Chu Mịch nhìn ra được sự căm hận của cậu nhóc đối với mình từ ánh mắt quật cường của cậu, cười hì hì: “An An, chị thật đúng là thích trai trẻ nha, trông thằng nhóc này vẫn là học sinh cấp 3 đúng không, thế nào… tính là tình địch số mấy của em đây?”
Lộ An Thuần mặc kệ trò đùa không có ý tốt của cậu ta, kéo Ngụy Nhiên sang một bên, đưa tay sửa sang lại mái tóc và cổ áo lộn xộn của cậu: “Về lúc nào, anh trai em đâu?”
Ngụy Nhiên tức giận nói: “Chị vẫn còn nhớ đến anh trai em à?”
Lộ An Thuần cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Cô không muốn biết, càng không dám biết, cô đổi chủ đề: “Ở đây làm gì?”
“Xem phim với bạn thì thấy chị…” Cậu căm hận trừng mắt nhìn Chu Mịch một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cùng với bạn trai mới của chị.”
“Cho nên em đụng hư xe của cậu ấy?”
“Vâng.” Cậu xoa mũi: “Em sẽ đền, chỉ nhìn anh ta khó chịu.”
“Được rồi, không cần em đền.” Lộ An Thuần sửa lại cổ áo đồng phục bị nhăn của cô, nhìn khuôn mặt anh tuấn của cậu chàng, trong mắt đầy sự yêu thương: “Thật sự trưởng thành rồi.”
Vóc dáng của cậu không khác Chu Mịch là mấy, hơn nữa hình thể cũng rất to cao, làn da trắng tinh, mặt mũi sáng sủa đẹp trai.
Cô yêu thương vuốt ve khuôn mặt cậu: “Xem ra anh trai em nuôi em không tệ.”
Ngụy Nhiên bỗng nhiên cầm tay cô: “Chị gặp anh ấy không?”
Lộ An Thuần bỗng nhiên rút tay về, đầu ngón tay run rẩy: “Không, không không, chị không muốn gặp, Nhiên Nhiên, em xem như chưa từng gặp chị, đừng nói cho anh ấy biết, đừng làm phiền anh ấy.”
Lộ An Thuần quay người rời đi, nói với Chu Mịch: “Đi thôi.”
“Này, xe của em…”
“Chị đền giúp nó, đi thôi!”
Chu Mịch chưa từng thấy ánh mắt tuyệt tình mà kiên định như vậy của cô, không dám làm trái, chỉ quay đầu cảnh cáo nhìn Ngụy Nhiên: “Thằng nhóc thôi, xem như mày may mắn.”
Ngụy Nhiên nhìn bóng lưng mỏng manh của Lộ An Thuần đi xa, bỗng nhiên hô —
“Lộ An Thuần, chị có biết vì chị mà anh ấy đã từ bỏ gì không!”