*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Viện Mỹ thuật Xuyên Giang tọa lạc bên cạnh công viên rừng xanh với phong cảnh xinh đẹp, được xây dựa lưng vào núi, có mảng rừng cây cao vút vào trong mây, cảnh vật đẹp đẽ tĩnh mịch cổ xưa. Trong sân trường có một cái hồ nhân tạo lớn, mỗi lần trời quang mây tạnh sẽ có sinh viên cõng giá vẽ, đi đến ven hồ vẽ thực vật.
Lộ An Thuần cũng thích ngồi ở ven hồ vẽ tranh, đón cơn gió yếu ớt, nhìn mặt hồ nổi lên gợn sóng tầng tầng lớp lớp, lóe ra ánh sáng vàng vảy cá chói mắt.
Từ sau khi lên đại học, Lộ An Thuần không giả ngoan nữa, cô đã mất đi tất cả những gì mình trân trọng yêu quý, vì sao còn phải để bản thân mình uất ức, lấy lòng Lộ Bái, đón ý hùa theo ông ta chứ…
Cô không còn sắm vai hình tượng con gái ngoan ngoãn trong mắt bố nữa, đối xử lạnh lùng với ông ta, ôm lấy quyết tâm “Ông không đánh chết tôi thì xem như ông thua”, đối đầu với Lộ Bái ở khắp mọi nơi, sau mỗi lần bị bạo lực, cô đều dùng ánh mắt bướng bỉnh đáp trả.
Cô dùng sinh mệnh mỏng manh của mình tiến hành sự kháng cự cá chết lưới rách với tên ác ma đó. Đồng thời cũng đã chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẽ chết đi vào mùa đông giá rét nào đó giống mẹ.
Mà hậu quả của việc làm như vậy là, ngoại trừ nhận được tay đấm chân đá sau khi Lộ Bái nổi giận thì càng thêm bị giới hạn tự do và giám sát chặt chẽ, cùng với sự khống chế kinh tế hà khắc…
Nhưng Lộ An Thuần đã hoàn toàn nghĩ thoáng rồi, cô không để ý nữa.
Sự thay đổi lớn nhất của cô chính là biến hóa phong cách bề ngoài, cô đã học được cách trang điểm, tóc uốn màu xám khói thời thượng, không còn mặc loại quần áo bảo thủ mà cố định, bao bọc bản thân cực kỳ chặt chẽ như Lộ Bái hy vọng nữa, cô muốn mặc gì thì mặc đó, áo khoác da, quần jean rách, áo ba lỗ hai dây, áo lộ lưng…
Lộ Bái trông thấy những món quần áo này lần nào thì đánh cô lần đó, nhưng Lộ An Thuần không sợ ông ta.
Ngoại trừ bạo lực, Lộ Bái đã không còn ý tưởng mới để tra tấn cô nữa, cô không còn nuôi thú cưng, thậm chí ngay cả nhốt vào phòng tối cũng không sợ.
Không còn gì tệ hơn chết tâm, mà người chết tâm là người mạnh mẽ nhất.
Cô nở rộ quá mức, tựa như bươm bướm màu đen tung tăng trong màn đêm, trong sự nguy hiểm mang theo lực hấp dẫn không gì sánh bằng.
Cho nên người theo đuổi Lộ An Thuần cũng nhiều vô số kể. Ai đến cô cũng không từ chối, trước khi qua lại đã nói rõ cho đối phương biết trước, bố cô không phải là người tốt lành gì.
Có chàng trai lùi bước, cũng có chàng trai tiến tới không lùi bước, yêu cô muốn chết.
Ban đầu, Lộ Bái sẽ uy hiếp dụ dỗ khiến những chàng trai đó rời xa cô, nhưng sau này ông ta dần phát hiện ra, tần suất đổi bạn trai của cô gái này nhanh đến mức khiến ông ta hoàn toàn không uy hiếp được. Trên cơ bản là hai ba tuần bên cạnh sẽ thay đổi người mới.
Sau đó Lộ Bái cũng mặc kệ.
Quản cũng không quản được, ngoại trừ đánh cô thì ông ta bất lực với cô.
Mặc dù Lộ An Thuần thay bạn trai như thay áo nhưng theo lời bạn trai cũ của cô nói, không có một ai chân chính chạm vào cô.
Một anh chàng nam thần khoa qua lại lâu nhất là ba tháng, ngay cả một đầu ngón tay của cô chủ nhỏ cũng không có cơ hội chạm vào, hoạt động hẹn hò thông thường mỗi ngày chính là cùng cô vẽ tranh trong phòng tranh, anh ta ở bên cạnh ngáp một cái, Lộ An Thuần sẽ bảo anh ta rời đi trước, bản thân thì vẫn ở lại phòng tranh, lặng lẽ vẽ tranh.
Nhưng dù vậy, sau này Lộ An Thuần nói chia tay, anh chàng đẹp trai này còn khóc kéo tay áo của cô, giữ cô lại, nói thật sự rất thích cô.
Nhưng lại không có ai có thể giống như Ngụy Phong, làm tươi đẹp thanh xuân như đầm nước đọng của cô.
Chàng trai đó khiến cô từng yêu đương cuồng nhiệt giống như phát điên, cô dùng bút chì, nhẹ nhàng phác họa miêu tả khuôn mặt trước kia trên giấy, đó là một vẻ anh tuấn rất hoang dại.
Có điều, chỉ vẽ được một nửa, cô đã dùng bút chì đen cố sức xóa đi bóng dáng anh.
Không dám nhìn anh.
Một tiếng “Leng keng” vang lên, Ninh Nặc gửi một tin nhắn cho Lộ An Thuần —
Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Sơn trang nghỉ dưỡng biệt thự thác nước của công ty bố cậu cuối tuần chính thức hoàn thành đó!”
Thuần: “Sao cậu lại quan tâm chuyện này?”
Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Cậu không biết hạng mục này vẫn chưa vận hành thử mà đã trở thành sơn trang nghỉ dưỡng cực kỳ nổi tiếng trên mạng hiện tại sao, vô số tài khoản du lịch có tích V đều đang đề cử đó, độ chú ý siêu cao luôn!”
Thuần: “Toàn là marketing hết.”
Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Có thể là có một phần marketing, nhưng có thể hot thành như vậy, chỉ dựa vào marketing thôi thì không thể nào, trang viên thác nước này có thiết kế quá đẹp, thật đó, đẹp lắm luôn, cho dù chụp ở góc độ nào cũng có thể xuất hiện siêu phẩm, bố cậu… không hổ danh là người có thể trở thành ông trùm bất động sản top 1 trong nước, thật sự là quá có mắt thẩm mỹ. [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]”
Lộ An Thuần nhấn mở mấy tấm hình kiến trúc mà Ninh Nặc gửi cho cô, cô từng nghe Lộ Bái nhắc đến hạng mục trang viên thác nước này khi ông ta mở cuộc họp qua điện thoại, cũng là hạng mục mà hai năm nay Lộ Bái bỏ ra không ít tâm huyết.
Biệt thự thác nước hòa hợp với địa thế nhấp nhô của thành phố C một cách cực kỳ hoàn mỹ, nằm trong núi rừng của khu vực nội thành, chủ thể kiến trúc ẩn giấu trong vùng cây xanh ngắt ướt át, đẹp và tĩnh mịch.
Đương nhiên, biệt thự thác nước tên như ý nghĩa, toàn bộ kiến trúc tựa như trôi lơ lửng phía trên khe suối, nước chảy róc rách đổ xuống từ mặt bàn đá cẩm thạch gác trên cao, giống như kéo theo một dải băng bằng nước thật dài.
Đồng thời, lại có mấy con suối nước nóng hội tụ trong khe nước róc rách, nóng lạnh đan xen, khiến cho toàn bộ biệt thự được bao phủ trong màn hơi nước trắng mịt mờ, giống như nơi thần tiên ở.
Chỉ nhìn hình ảnh thôi đã đẹp đến mức làm người ta kinh hãi, chẳng trách lại trở thành trang viên nghỉ dưỡng nổi tiếng trên mạng.
Thuần: “Trông quả thật không tệ.”
Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Đúng chứ, bố cậu thật sự quá mạnh!”
Thuần: “Là do kiến trúc sư lợi hại, ông ta chỉ đầu tư thôi.”
Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Cho dù là thế nào thì cuối tuần này cũng là lễ khởi động của hạng mục, bạn tốt nhất nhất nhất của cậu muốn có một tấm thiệp mời, nếu như không thể đi thì tất cả đạo đức phẩm chất tốt đẹp của cô ấy đều sẽ biến mất hu hu hu. [Mắt tỏa sáng].”
Thuần: “Nếu như ông ta bảo tớ đi, tớ đưa cậu đi chung.”
Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Nếu như cậu muốn đi, bố cậu còn không cho cậu đi sao?”
Thuần: “Nặc Nặc, cậu biết mà, quan hệ của tớ với ông ta rất tệ.”
Nặc Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Ồ… được thôi, không sao, không khiến cậu khó xử đâu, chờ sau khi khai trương rồi chúng ta còn có thể cùng nhau đi chơi mà.”
Thuần: “Ừm!”
…
Ninh Nặc và Lộ An Thuần giống như nhau, cũng thi đậu vào Viện Mỹ thuật Xuyên Giang, có điều cô ấy học truyền đạt thị giác, sau khi tốt nghiệp Lộ An Thuần đã thi nghiên cứu sinh, vẫn ở lại trường đại học.
Mà Ninh Nặc thì bắt đầu vận hành truyền thông mới, trở thành blogger du lịch trên mạng, chụp ảnh đề cử khắp nơi, còn có rất nhiều fan, cũng có không ít thu nhập quảng cáo làm thêm, trải qua cuộc sống tự do mà rất nhiều người hâm mộ.
Nghe Ninh Nặc nói, bố cô ấy còn phàn nàn với bố của Lộ An Thuần, nói con gái nhà mình không nghe lời tới mức nào, tốt nghiệp rồi cũng không về công ty làm mà cầm máy ảnh đi chụp hình khắp nơi, không biết là đang làm cái thứ gì, bảo đi xem mắt cũng không xem cho đàng hoàng, mấy lần đã làm đối tượng tức giận đến mức nổi trận lôi đình, còn nói là hâm mộ Tổng giám đốc Lộ, con gái ngoan ngoãn như thế, hoàn toàn không khiến ông ta nhọc lòng.
Lộ An Thuần không biết Lộ Bái nghe được những lời này thì trong lòng sẽ có cảm nhận gì, mỗi người đều chỉ nhìn thấy mặt vẻ vang của người khác, đắng cay thì chỉ có bản thân biết.
Không biết ông ta có chút hối hận… về những hành động đối với cô trong mấy năm nay hay không.
Sự suy đoán như vậy, không có kết quả.
Người bình thường không đoán ra được trong lòng ma quỷ đang nghĩ gì.
Chúc Cảm Quả và Ngụy Phong đã cùng nhau đến thành phố Kinh, Lộ An Thuần không dám chú ý đến bất cứ tin tức gì của bọn họ nữa, sau khi thư thông báo trúng tuyển của Viện Mỹ thuật Xuyên Giang được gửi tới, cô đã xóa bỏ tin nhắn Wechat của hai người này, cùng với tất cả cách thức liên lạc.
Thậm chí… bao gồm cả số điện thoại đồng hồ của Ngụy Nhiên, cô đều xóa sạch.
Từ đó về sau, cuộc sống của cô không liên quan đến bọn họ nữa, tựa như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.
Nhưng có đôi khi, Lộ An Thuần cũng không nhịn được mà tưởng tượng, có lẽ tương lai sẽ có một ngày, cô sẽ nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của chàng trai đó trên tin tức, có lẽ là khoảnh khắc trước khi phóng tàu vũ trụ chở người, với tư cách là kỹ sư có triển vọng trẻ tuổi nhất, anh đại diện cho loài người bước ra vũ trụ, khám phá vũ trụ đầy sao vô tận.
Thậm chí cô sẽ còn mở rộng đại não, tưởng tượng ra anh vô ý ngã vào không gian đa vũ trụ, sau đó quay về năm lớp mười hai khi mới quen biết cô, liệu anh có đưa ra lựa chọn ngược lại hay không.
Ghét cô, xa lánh cô, từ lúc bắt đầu… cũng đừng bắt đầu nữa.
Lộ An Thuần nằm trên bãi cỏ, nhìn bầu trời xanh thẳm, suy nghĩ trôi lơ lửng như ngựa thần lướt gió tung mây, tâm trạng bình thản mà ưu thương.
Trong tai nghe truyền đến một bài hát cũ, là “Tình Yêu Của Chúng Ta” do ban nhạc F.I.R thể hiện.
Cô nhẹ nhàng ngâm nga theo giai điệu: “Những kỷ niệm mơ hồ thời thơ ấu chợt ùa về ký ức, mây trôi bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm, khi đó anh nói muốn cùng em tay nắm tay, cùng nhau đi đến… tận cùng thế giới.”
Một giọt nước mắt ấm áp trượt xuống từ khóe mắt, chảy vào bãi cỏ, trong chốc lát đã biến mất không còn tăm hơi.
Lộ An Thuần không biết vì sao mình vẫn chảy nước mắt.
Đã nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn nhớ rõ bóng dáng của anh, giống như vết máu khoét vào đáy lòng.
Ngụy Phong vẫn luôn là người đàn ông quyết đoán, nếu như anh thật sự trở nên tàn nhẫn thì sẽ không quay đầu.
Nhiều năm như vậy, anh không có một lần quay về tìm cô, thậm chí là nhắn cho cô một tin, cho dù cô vẫn luôn dùng số điện thoại mà lúc trước anh đưa cho cô.
Có lẽ, anh đã có được ngôi sao của mình.
Tốt đẹp hơn cô.
Lộ An Thuần biết mình không nên suy nghĩ tiếp về chuyện này.
Tuổi thanh xuân của cô đã mục nát, tựa như cái xác không hồn, sống ngày nào hay ngày ấy.
Chỉ mong anh bình an, hạnh phúc.
…
Lúc rảnh rỗi, Lộ An Thuần sẽ đi đến viện mồ côi ở ngoại ô, dạy bọn trẻ vẽ tranh.
Các bạn nhỏ trong viện mồ côi đều rất thích cô, kéo cô gọi “Chị Lộ” “Chị Lộ”, mỗi khi cô tới, mấy đứa trẻ quả thật “dốc toàn bộ sức lực”, vây quanh cô vô cùng náo nhiệt, ở trong sân đình cùng cô học vẽ.
Viện trưởng viện mồ côi cũng không khỏi cảm động, nói Lộ An Thuần thật sự có trái tim yêu thương, không chỉ tới đây dạy bọn trẻ vẽ tranh theo nghĩa vụ, cô còn thỉnh thoảng dùng tiền bán tranh của mình đặt mua đồ dùng học tập và đồ dùng hàng ngày cho bọn nó.
Lộ An Thuần có chấp niệm của riêng mình, cô sẵn lòng trợ giúp những đứa trẻ này trong khả năng.
Đi ra khỏi viện mồ côi, Lộ An Thuần bước lên tàu điện ngầm tuyến số 3.
Tuyến số 3 vẫn luôn cực kỳ chen chúc, lại là giờ cao điểm tan làm, biển cười chen chúc giống như sủi cảo, xô đẩy nhau.
Lộ An Thuần chọn đứng ở một góc gần cửa sổ, cúi đầu xem điện thoại.
Trên bảng hotsearch vẫn còn treo sản phẩm át chủ bài dưới trướng tập đoàn Lộ thị — tin tức hạng mục trang viên nghỉ dưỡng biệt thự thác nước sắp mở cửa.
Cô lại lần nữa nhấn vào hình ảnh, cẩn thận thưởng thức tòa kiến trúc trong núi rất có vẻ đẹp này.
Thật sự là rất đẹp.
Đầu ngón tay Lộ An Thuần trượt lên, nhìn thấy một tin tức đang hot, nói kiến trúc này được xây dựng bởi một kỹ sư kết cấu kiến trúc vừa tốt nghiệp không bao lâu.
Biệt thự thác nước này chỉ là đề cương luận văn của anh ấy.
Bộ phận công trình của tập đoàn Lộ thị liếc nhìn trúng thiết kế này, lúc đó đã đưa ra giá cao mua đứt bản vẽ. Nhưng sau khi mua lại thì đã tìm kỹ sư phỏng theo bản vẽ mà lập kế hoạch, lại bởi vì kiến trúc này có thiết kế quá sáng tạo, có nhiều vấn đề về kết cấu, không có cách nào tạo ra nó trong hiện thực được.
Bất đắc dĩ, bộ phận công trình của tập đoàn Lộ thị chỉ có thể tự mình mời chủ bản vẽ tới, để anh ấy tham dự vào việc kiến tạo công trình, lại vị người này từ chối, nói anh ấy đã đồng ý với một công ty bất động sản khác, sắp nhận việc.
Sau đó nghe nói là Tổng giám đốc tập thị Lộ thị đã tự mình đi mời, đưa ra số tiền lương trên trời mua đứt, giữ người này ở lại tập đoàn Lộ thị, tránh bị đối thủ đào đi mất.
Anh ấy vừa vào đã giúp cho tập đoàn Lộ thị giải quyết được không ít vấn đề công trình đã kéo dài rất lâu, không bao lâu sau thì gia nhập vào bộ phận nòng cốt, thăng chức lên làm Kỹ sư trưởng của tập đoàn Lộ thị.
Lộ An Thuần xem hồi lâu cũng không thấy được vị boss này rốt cuộc là ai, đây toàn là tin tức ngầm trên mạng, tình hình thực tế rốt cuộc là như thế nào thì không ai biết.
Cô cũng không thèm để ý, đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn màn hình báo trạm của tàu điện ngầm.
Lúc này, Lộ An Thuàn liếc thấy trong một góc ở xa xa có một người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác màu nâu chen một cô gái vào trong góc, bàn tay không thành thật sờ tới sờ lui bờ mông của cô gái.
Cô gái còn rất nhỏ, trông giống học sinh, cách ăn mặc cũng là dáng vẻ thành thật ngoan ngoãn, cô bé không ngừng xê dịch thân thể, né tránh bàn tay heo của người đàn ông.
Nhưng tên lưu manh này dường như nhìn trúng cô bé dễ bắt nạt, không buông tha mà dây dưa cô bé.
Gò má cô bé đỏ bừng, lại cắn chặt môi dưới không dám lên tiếng.
Lộ An Thuần sầm mặt, chen chúc tới một cách khó khăn, ngăn cách giữa người đàn ông đó và cô bé, giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm túc, cô chất vấn: “Bàn tay của bẩn thỉu của anh sờ lung tung cái gì vậy!”
Người đàn ông nhìn thấy mái tóc màu xám khói trào lưu của Lộ An Thuần, trang điểm đậm, bông tay đen, trang phục phong cách Bella trên ngắn dưới bình thường, lực công kích cực kỳ mạnh, vừa nhìn là biết kiểu con gái không dễ chọc.
“Cô… cô nói lung tung gì vậy!” Mặt gã đỏ lên.
“Tôi đã chụp lại rồi.” Lộ An Thuần lạnh giọng nói: “Cái thứ háo sắc này, anh không có con gái không có mẹ sao! Làm chuyện như vậy trên tàu điện ngầm, anh có liêm sỉ không!”
Người đàn ông thấy người xung quanh nhao nhao lấy điện thoại ra thì cũng có chút rụt rè, thấy thông báo đến trạm, gã đẩy Lộ An Thuần ra, xoay người chạy đi.
Lộ An Thuần nắm chặt góc áo gã: “Đừng hòng chạy!”
“Mẹ mày còn xen vào việc của người khác!” Người đàn ông thẹn quá hóa giận, lấy dao từ trong túi ra chĩa về phía Lộ An Thuần: “Có tin ông đây cho mày đến không!”
Lộ An Thuần nhìn mũi dao lạnh lẽo của gã, cười lạnh: “Tới đi.”
Một giây sau, một chàng trai mặc đồng phục chui ra khỏi đám người, giữ lấy cổ tên lưu manh từ phía sau, kéo gã lùi lại, té ngã trên mặt đất.
Cùng lúc đó, trong đám người lại có mấy cậu chàng mặc đồng phục chui ra, bọn họ hô hào xông lên, một người dùng đầu gối chống vào bụng gã, người khác giữ cổ tay gã, gỡ con dao ra khỏi tay gã, chế ngự gã.
Lộ An Thuần nhận ra đồng phục tây trang màu xanh trên người bọn họ.
Đó là… đồng phục của Trung học Nam Gia.
Mấy cậu học sinh cấp 3 cùng nhau chế ngự tên lưu manh có ý đồ hành hung, trên tàu lập tức phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người rối rít tán thưởng hành vi anh dũng của bọn họ.
Tàu điện ngầm cuối cùng cũng đến trạm, chàng trai cao lớn ban đầu ra tay chế ngực tên lưu manh ấy có biểu hiện cực kỳ anh hùng, trừng mắt túm tên lưu manh kia rời khỏi tàu điện ngầm, giao gã cho công an tàu điện ngầm.
Lộ An Thuần cùng xuống tàu với bọn họ, nhìn bóng lưng thẳng tắp của chàng trai đó, cô nhất thời lại có chút hoảng hốt.
Sườn mặt chàng trai đó anh tuấn, tóc ngắn gọn gàng, đeo balo lệch vai màu đen, khắp cả người đều mang theo hơi thở chói lọi của ngày xuân.
Hồi ức dâng lên trong khoảnh khắc, liên tục rót vào đầu cô.
Chàng trai đang phối hợp với công an khai báo chuyện đã xảy ra, còn thỉnh thoảng dùng tay chỉ về phía Lộ An Thuần đứng bên quầy.
Đột nhiên… cậu giống như kịp phản ứng điều gì đó, bỗng dưng nhìn về phía cô.
Khoảnh khắc này, tựa như mấy năm nay chưa từng trôi qua, cô vẫn là người chị gái dịu dàng đứng cạnh cửa, cười hỏi cậu có muốn ăn kẹo Tinh Cầu hay không.
Trái tim chàng trai đã co chặt lại rồi.
Anh trai công an thấy cậu nhìn chằm chằm con gái người ta rồi ngẩn người thì mở miệng nói: “Này, tiếp tục đi.”
Thấy Lộ An Thuần đã bước vào thang máy, chàng trai không lo được chuyện gì cả, đẩy người anh em của mình ra: “Cậu… cậu nói đi, tớ có chút chuyện, đi trước đây.”
“Này! Anh Nhiên, cậu… cậu đi đâu vậy!”
Ngụy Nhiên liều lĩnh chạy như điên về phía thang máy: “Lộ An Thuần!”
“Chị ơi!”
Lộ An Thuần dùng sức nhấn nút đóng cửa, trơ mắt nhìn khuôn mặt khẩn thiết của chàng trai biến mất bên ngoài cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Trái tim đã sớm khô héo của cô dường như được rót vào chút ánh nắng.