Thằng nhóc Ngụy Nhiên này gần như quỳ gối trên ghế, áp toàn bộ cơ thể vào một bên kính thủy tinh chạm đất, duỗi dài đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cậu mơ hồ nhìn thấy chị gái hôn anh trai cậu một cái, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, cơ thể bị lệch vị trí nên không thấy được rõ ràng, cậu lại cẩn thận nhìn qua, hai người đã tách ra, chị gái luôn cúi đầu, anh trai muốn tìm thuốc lá nhưng lại bị chị đưa tay đè lại nên đành thôi.
Một lúc sau, hai người một trước một sau quay lại, trên khuôn mặt đều hiện lên màu ửng đỏ mất tự nhiên.
Khuôn mặt của anh trai hình như đỏ hơn.
Rốt cuộc là hôn chưa, Ngụy Nhiên thật sự vò đầu bứt tai muốn biết.
“Anh, anh sốt hả?”
Ngụy Phong vẫn nói với giọng điệu dữ dằn: “Bớt nói nhảm lại, ăn mì của em đi.”
Một lúc sau, anh trai cậu bưng mì đứng dậy, đổi vị trí với cậu, đuổi Ngụy Nhiên tới đối diện ngồi, anh thì ngồi bên cạnh Lộ An Thuần.
Đổi lại là bình thường, chắc chắn Ngụy Nhiên sẽ phản kháng.
Nhưng hôm nay cậu cực kỳ ngoan, ước gì quan hệ của anh trai chị gái có thể tiến thêm một bước.
Giống như một nhà ba người vậy, nếu như tình cảm của bố mẹ tốt đẹp thì con cái cũng sẽ cảm nhận được hạnh phúc.
Hiện tại, Ngụy Nhiên đã cảm thấy niềm hạnh phúc của cả thế giới đều đã tụ lại bên cạnh mình. Cậu hy vọng có thể mãi mãi ở bên bọn họ.
Ngụy Phong ngồi bên cạnh Lộ An Thuần, cũng không nói quá nhiều, bóc một cây lạp xưởng hun khói.
Ngụy Nhiên cũng đưa chén qua, anh bỏ cây lạp xưởng hun khói vào chén của Lộ An Thuần.
“Em không ăn được nhiều vậy đâu, lãng phí lắm.” Cô nhỏ giọng nói.
Ngụy Phong hững hờ nói: “Ăn thịt đi, không ăn mì thì anh ăn.”
Lộ An Thuần cười, ăn từng miếng mì nhỏ, trước kia không cảm thấy món này có gì ngon lành, có lẽ do hôm nay đói quá nên nó rất ngon.
“Anh, lời vừa rồi anh nói, sẽ không đổi ý chứ?” Ngụy Nhiên thấp thỏm hỏi anh trai cậu: “Sau này, anh không đưa em đi nữa chứ?”
“Điều kiện tiên quyết là, thành tích học tập của em nhất định phải được nâng lên, sau này cho dù chuyển trường đến đâu thì cũng có thể theo kịp tiến độ.”
“Chuyển trường không thành vấn đề! Em chắc chắn sẽ cố gắng.” Ngụy Nhiên đắc chí vừa lòng nói: “Chỉ cần anh không đưa em đi, cái gì em cũng nghe anh hết!”
Lộ An Thuần nhìn Ngụy Nhiên: “Em chỉ muốn đi theo anh trai sao?”
“Vâng!”
“Lần này bố mẹ không tốt, nếu như lần sau gặp được bố mẹ tốt hơn thì sao?”
Ngụy Nhiên cầm cái nĩa nhỏ trong tay đảo mì sợi, thành khẩn nói: “Không có ai hơn anh trai em cả.”
Lộ An Thuần nở nụ cười: “Anh ấy tốt đến vậy sao?”
“Chỉ có anh trai em có thể bảo vệ em, cũng chỉ có anh trai em tốt với em thôi.”
“Không phải anh ấy thường đánh em sao?”
“Ồ… bị đánh thì em cũng chịu, dù sao em cũng chỉ cần anh trai em.”
Lộ An Thuần cầm khăn giấy lau dầu mỡ trên miệng cậu nhóc, cười nói: “Nhiên Nhiên thích anh trai như thế, vậy thì đi theo anh trai, mãi mãi không xa nhau.”
“Vậy chị thì sao?”
“Chị?”
“Anh trai em chăm sóc em, sau này sẽ khó tìm bạn gái.” Trong mắt cậu nhóc lộ ra ánh sáng ranh mãnh, cậu vô cùng chân thành tha thiết nhìn Lộ An Thuần: “Chị ơi chị nghĩ thế nào?”
Lộ An Thuần nhìn Ngụy Phong, Ngụy Phong vô tội nhún vai, biểu thị anh tuyệt đối không dạy cậu nhóc lung tung.
“Anh trai em đẹp trai như vậy, sẽ không có chuyện không tìm được bạn gái đâu.”
“Yêu đương là một chuyện, kết hôn lại là chuyện khác, anh Gan Heo nói con người bây giờ đều thực tế lắm.”
“Đừng nghe anh Gan Heo của em nói lung tung.”
“Vậy lỡ như thì sao?” Cậu không buông tha hỏi: “Anh trai em độc thân cả đời, em sẽ áy náy lắm.”
“Đừng làm khó chị em nữa.” Ngụy Phong ngăn cản đợt truy hỏi của Ngụy Nhiên: “Tương lai em sẽ không thiếu chị dâu đâu.”
“Ồ… được thôi, anh trai em còn rất tự tin nữa.”
Lộ An Thuần nở nụ cười: “Nói tự luyến còn tạm được.”
…
Lộ An Thuần không đồng ý để cậu nhóc ngồi xe mô tô, mang theo cả vali hành lý cũng không tiện, cho nên Ngụy Phong một mình lái xe về, cô và Ngụy Nhiên bắt xe quay về hẻm Thanh Hà.
Ngụy Nhiên quay về cửa hàng điện thoại secondhand quen thuộc lại thân thiết, vẻ khúm núm và cẩn thận khi ở nhà trước đó bị quét sạch, cậu như lại quay về động Bàn Tơ của mình, ngồi chỗ này, lăn chỗ kia một cách càn rỡ, vui vẻ ghê gớm.
“Mang đồ về hết chưa?”
“Vâng, mang về hết rồi, có vài món quần áo là do dì Trình mua, em không mang theo.”
“Bọn họ còn mua quần áo mới cho em sao?”
“Vâng, nói là làm con nhà bọn họ không thể trông bụi bặm được nữa.”
“Chúng ta không mặc đồ của bọn họ, sau này chị mua cho em.”
“Chị ơi chị không làm chị dâu của em, em sẽ không cần quần áo chị mua cho em đâu, anh trai em sẽ mua cho em.”
Lộ An Thuần dựa vào một bên cửa phòng ngủ, cười mỉm nhìn cậu nhóc sắp xếp hành lý của mình: “Khách sáo với chị đến vậy à?”
“Anh trai em nói, em không thể tùy tiện nhận quà của người ngoài được.”
“Em nói như vậy là chị đau lòng lắm đó.”
Cậu nhóc quay đầu cười mờ ám với cô: “Làm chị dâu của em thì chúng ta sẽ là người một nhà.”
“Em còn hành người ta hơn anh trai em đấy!” Lộ An Thuần dạy bảo: “Không làm chị dâu của em thì chị cũng là chị em, không được khách sáo với chị!”
Ngụy Nhiên lấy ra sách luyện tập ở nhà từ trong cặp sách: “Chị ơi, em phải làm bài tập rồi.”
“Tự dưng tự giác thế?”
“Vâng, nếu như em không nâng thành tích lên, lỡ anh trai em lại muốn tìm gia đình nhận nuôi cho em thì làm sao đây.”
“Tương lai anh trai em học đại học, em cũng sẵn lòng theo anh trai em chuyển trường đến thành phố của anh ấy sao? Bạn bè của em ở đây… em cũng nỡ bỏ sao?”
“Đúng là có chút không nỡ, nhưng anh trai em là người nhà mà.”
Chút do dự cuối cùng trong lòng Lộ An Thuần cũng bị lời của cậu xua tay đi, cô kiên định nói: “Ừm, sau này cứ đi theo anh trai tốt nhất thế giới của em đi, anh ấy sẽ chăm sóc tốt cho em.”
Cầu Cầu đang dưỡng thương chui ra khỏi cái ổ nhỏ của nó, chậm rãi đi tới một bên cửa, yếu ớt vẫy đuôi.
“Ôi! Chó con!” Ngụy Nhiên vui mừng chạy tới, ngồi xổm xuống sờ lên đầu chú chó: “Chó ở đâu ra vậy!”
“Nó tên là Cầu Cầu.” Lộ An Thuần cười nói: “Là chú chó anh trai em nhận nuôi, chủ nhân của nó không bảo vệ được cho nó, chỉ có anh trai em có thể bảo vệ cho nó thôi.”
“Nó bị thương rồi.” Ngụy Nhiên nhìn băng vải quấn trên người chú chó, nhẹ nhàng vuốt ve lông mềm trên cổ nó: “Mày yên tâm, anh trai tao lợi hại lắm, anh ấy sẽ không để người xấu làm tổn thương mày nữa đâu.”
Lộ An Thuần dựa lưng vào bức tường trắng lạnh như băng, nhìn cậu bé trước mặt, còn có chú chó con dựa sát bên cạnh cậu nhóc.
Toàn bộ sự ấm áp và tình cảm chân thành trong sinh mệnh của cô đều được bảo vệ dưới cánh chim của thiếu niên đó.
Không, anh đã không phải là thiếu niên từ lâu rồi.
Người đàn ông này tựa như một cơn gió trên sa mạc, mang theo từng làn cát màu vàng kim chui vào trong lòng cô mà không để lọt chỗ nào, bao trùm, trải rộng, dày đặc… cô cũng không còn sức chống cự nữa.
Cả một buổi chiều, người bạn nhỏ Ngụy Nhiên đều nằm sấp trên bàn sửa chữa, hết sức tập trung làm bài tập.
Lộ An Thuần cũng cầm sách luyện tập tiếng Anh của Ngụy Phong, dùng bút chì sửa lại lỗi sai của anh, sau đó viết chú thích giảng giải ngữ pháp ở bên cạnh.
Cái tên này học lệch môn rất nghiêm trọng, nếu như có thể nâng thành tích tiếng Anh và Ngữ văn lên thì các trường đại học trọng điểm trong nước đều có thể mặc cho anh lựa chọn.
Có điều cũng không sao, anh có thành tích thi đấu chói mắt, điểm số thể dục cũng sẽ không thấp, sang năm nhất định có thể thi đậu trường Hàng không lý tưởng, thực hiện ước mơ của anh.
Lộ An Thuần dùng kiểu chữ xinh đẹp viết một cậu vào sách của anh: “All you want will come to you.” (Tất cả những điều anh muốn sẽ đến với anh)
Thứ anh muốn đều sẽ có được.
Ngụy Nhiên đã làm xong một chương đề Toán Olympia, cậu nhìn bầu trời hoàng hôn phía Tây: “Chị ơi, sao anh em vẫn chưa về?”
“Phải ha.” Lộ An Thuần đi tới một bên cửa: “Không biết lại đi lang thang ở đâu rồi.”
“Bởi vì có người trông em giúp anh ấy, chắc chắn anh ấy lại đến quán bida chơi rồi.” Ngụy Nhiên hừ hừ: “Chị ơi, anh ấy quá đáng quá.”
“Thật là quá đáng!” Lộ An Thuần quay đầu lại nói: “Gọi điện thoại cho anh trai em đi, bảo anh ấy mau về nấu cơm tối, cứ nói chị sắp chết đói rồi.”
“Được ạ!” Ngụy Nhiên lập tức dùng điện thoại đồng hồ trẻ em của cậu gọi điện thoại cho Ngụy Phong, nhấn mở loa ngoài.
Hai chị em đồng thời nghe thấy trong đồng hồ truyền đến một giọng nói lạnh như băng: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đã tắt máy.”
“Anh trai em tắt máy rồi?”
“Sao lại tắt máy chứ.?”
Lộ An Thuần dùng điện thoại của mình gọi cho anh mấy cuộc, cũng là giọng nói lạnh băng, nhắc nhở cô rằng đối phương tắt máy.
Trong lòng cô mơ hồ bắt đầu bồn chồn, đứng dậy nói với Ngụy Nhiên: “Nhóc con, em ở nhà nhé, đóng cửa lại, đừng ra khỏi nhà chạy lung tung cũng đừng mở cửa cho người lạ, chị đến quán bida xem sao.”
“Chị ơi em đi với chị.”
“Không cần, em chăm chỉ làm bài tập đi.”
Lộ An Thuần bước nhanh vội vàng đi ra ngoài, đồng thời gọi điện thoại cho Chúc Cảm Quả, nghĩ đến có phải anh và Chúc Cảm Quả tìm được công việc làm thêm đột xuất không tiện nghe máy hay không.
Cuộc gọi còn chưa kết nối, Lộ An Thuần đã nhìn thấy Ngụy Phong xuất hiện ở cuối con hẻm.
Anh đẩy xe mô tô, chậm rãi đi tới, mặt trời chiều treo ở cuối hẻm nhỏ hẹp giống như hoàng hôn trên dòng sông dài.
Anh rất yêu quý chiếc mô tô bảo bối của anh, mỗi ngày đều lau chùi, nhưng giờ phút này chiếc xe cực kỳ thảm hại, kính chiếu hậu bể nát, thân xe cũng đầy vết xước và vỡ vụn.
Mà cũng chật vật giống chiếc xe còn có bản thân anh, trên trán là vết máu bầm, trên quần áo cũng toàn là bụi bặm, ngay cả trên tóc cũng dính đất.
Bước chân anh hơi lảo đảo, hình như chân cũng bị thương, khập khiễng giống như đang chịu đựng cơn đau đớn to lớn mới đẩy mô tô về được.
Lộ An Thuần sợ hãi kêu lên một tiếng, nhanh chóng chạy tới trước: “Sao lại thế này! Anh bị thương sao?”
“Em vẫn chưa đi à?”
“Em đi? Em… anh chưa về thì em đi cái gì, em đang chờ anh đó.”
“Em đợi anh làm gì?”
“Em…”
Lộ An Thuần thấy anh hoàn toàn không nắm được trọng điểm, suýt nữa cho rằng đầu óc anh bị đụng hỏng rồi, cô đưa tay sờ vết máu bầm trên trán anh: “Anh có chuyện gì vậy! Lại biến thành thế này! Có phải bị tai nạn giao thông không? Sao không đi bệnh viện, báo cảnh sát chưa?”
Ngụy Phong cản tay cô lại: “Té tí thôi, không sao, không cần đi bệnh viện.”
Lộ An Thuần thấy sự né tránh trong mắt anh, cô càng sốt ruột phát cáu: “Sao lại té, kỹ thuật của anh tốt lắm mà, có phải xảy ra tai nạn không? Gọi cảnh sát giao thông chưa?”
Ngụy Phong nghĩ đến chiếc xe thể thao Lamborghini vừa rồi cố ý va quẹt trên đường quanh núi, anh thấy rõ người ngồi trên xe… là Tề Minh.
Anh đã tăng nhanh tốc độ, nhưng chiếc xe này không buông tha mà đuổi theo va vào anh, cố gắng đẩy anh đụng vào hàng rào trên đường núi.
Cũng may kỹ thuật của Ngụy Phong không tệ, ở ngã rẽ đụng xe, anh dứt khoát trực tiếp nhảy khỏi xe, chạm lưng xuống đất rồi lăn vài vòng trên đường, mà chiếc mô tô thì trực tiếp bị xe thể thao Lamborghini đâm vào hàng rào, bị đập có chút đổ nát.
Tề Minh giơ tay dựng thẳng ngón giữa với anh rồi lái xe, nhanh chóng chạy đi một cách phách lối.
Ngụy Phong chống đầu gối, chịu đựng cơn đau đứng dậy, may mà có đội mũ bảo hiểm nên không bị thương quá nặng, chỉ là đầu gối bị rách da mà thôi.
Anh đẩy mô tô đi bộ về suốt đoạn đường, mà anh cũng không có ý định nói cho Lộ An Thuần biết về trận tai nạn giao thông cố ý này.
Bất cứ chuyện gì liên quan đến cô, Ngụy Phong đều có thể nhịn, chỉ cần cô bình an vô sợ, đừng làm phức tạp lên.
Cho nên Ngụy Phong nhất định nói là mình chỉ không cẩn thận bị ngã, không xảy ra tai nạn.
Lộ An Thuần nửa tin nửa ngờ, mang theo anh đi đến phòng khám bệnh gần đó xem vết thương, bác sĩ cắt bỏ chiếc quần bị rách của Ngụy Phong, trên đầu gối bên chân phải của anh là máu me đầm đìa.
Rõ ràng là cú nhảy xe đó… đã ma sát khiến đầu gối anh máu thịt lẫn lộn.
Cô gái nhỏ nhìn thấy vết thương tàn khốc này, lục phủ ngũ tạng đều xoắn chặt lại.
Bác sĩ Đông y già đã mở phòng khám bệnh hơn hai mươi năm ở hẻm Thanh Hà, đương nhiên là nhận ra Ngụy Phong, anh là khách quen của nơi này.
Ông ất vừa bôi thuốc băng bó vết thương cho anh vừa lẩm bẩm: “Thằng nhóc thối này, chạy mô tô bị tai nạn à?”
“Bị té ạ.”
“Bị té có thể đến mức này ạ? Cháu chạy 180km/h rồi đụng vô tường hả.”
Ngụy Phong liếc nhìn bác sĩ Đông y già này: “Chú Lý, chú còn rất hài hước nữa.”
“Xem như thằng nhóc cháu mạng lớn, không bị thương gân động cốt, nếu như bị thương đến xương cốt, để lại di chứng gì đó, cháu còn muốn thi trường Hàng không thì thi cái con khỉ.”
“Chú đừng nói chuyện giật gân nữa.” Nhận ra sắc mặt khó coi của Lộ An Thuần, Ngụy Phong lập tức cắt lời của bác sĩ Đông y già: “Bạn của cháu nhát gan, bị dọa không nhẹ…”
Bác sĩ Đông y già băng bó vết thương xong thì cắt ngang băng gạc, vỗ bờ vai anh: “Cô gái, cháu đừng lo, chỉ là bị thương ngoài da thôi, thằng nhóc này da dày, nhìn cái thân toàn cơ thịt này xem.”
Lộ An Thuần nắm chặt khăn giấy đã sắp bị cô vò nát trong tay, lau khóe mắt ướt át, gật đầu.
Sau khi bác sĩ Đông y già rời đi, Ngụy Phong muốn đứng lên hoạt động một chút, Lộ An Thuần đè bả vai anh lại, mặc dù sức lực không mạnh nhưng Ngụy Phong vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Ngụy Phong, em muốn nghe lời nói thật.”
“Là lời nói thật mà.”
“Không được nói dối với em.”
Anh dùng đầu ngón tay chọc vào trán cô, tức giận nói: “Cái đồ nói dối thành tính, còn tiêu chuẩn kép nữa.”
“Nói thật đi, Ngụy Phong.”
Anh nhìn ra sự kiên quyết trong mắt cô gái nhỏ, hít sâu, một lúc sau thì nói ra hai chữ: “Tề Minh.”
Lộ An Thuần nghe xong thì sắc mặt thay đổi, quay người đi ngay, Ngụy Phong lập tức giữ lấy cổ tay cô, kéo cô lại: “Chuyện của anh anh tự giải quyết, không cần phụ nữ ra mặt cho anh.”
“Anh muốn giải quyết thế nào!” Hơi thở của Lộ An Thuần dồn dập, sự đau lòng chuyển thành phẫn nộ, tức giận đến mức cơ thể phát run.
“Vậy thì em lại muốn giải quyết thế nào?” Ngụy Phong trầm giọng nói: “Lấy bố em ra uy hiếp nó, giống như lần trước à.”
“Chuyện lần trước… anh biết hả?”
“Lòng phục thù của Tề Minh rất mạnh, có thể nhịn lâu như vậy, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được.” Ngụy Phong nhìn cô, ánh mắt kiên quyết: “Lộ An Thuần, anh không cho phép em làm chuyện như vậy lần thứ hai nữa, trừ phi em hy vọng bố em biết, lại nhốt vào phòng tối.”
Hồi lâu, cảm xúc phẫn nộ của cô cuối cùng cũng có thể ổn định được, cô siết chặt góc áo anh: “Em nghe lời anh, vậy thì anh cũng phải nghe lời em, bảo vệ bản thân cho tốt, đừng khiến em lo lắng nữa.”
Ngụy Phong nhướn mày cười, mặt dày mày dạn nhìn cô: “Lo lắng cho anh đến vậy à?”
Lộ An Thuần đưa tay vỗ bụi đất trên tóc anh, lại lấy ra thuốc mỡ tan bầm mùi bạc hà cô mang theo từ trong cặp sách, lấy một ít rồi nhẹ nhàng bôi lên vết máu bầm trên mặt anh.
“Anh là anh trai của em trai em, bốn bỏ lên năm, cũng là người thân gián tiếp.”
“Vô vị.” Anh đẩy tay cô ra.
Lộ An Thuần cười cười, vẫn dùng đầu ngón tay trơn mềm nhẹ nhàng bôi vào vết bầm của anh: “Vậy thì cái gì mới thú vị?”
Ngụy Phong cảm nhận được cô gái chạm vào một cách nhẹ nhàng, tựa như lụa mỏng lướt qua trái tim thô ráp như nham thạch của anh, một giây sau, anh phủ người tới, định hôn cô.
Cô gái nhỏ kêu lên một tiếng, nhanh chóng dùng mu bàn tay che môi lại, làn môi khô ráo của Ngụy Phong chạm vào lòng bàn tay của cô, khóe miệng anh cười nhạt, tựa như bươm bướm chạm vào hoa, thành kính hôn một cái vào lòng bàn tay cô.
Lộ An Thuần đỏ bừng mặt: “Anh có thể nào đừng giống như lưu manh được không!”
“Trong lòng em có anh thì anh sẽ không phải là lưu manh.”
Nhìn dáng vẻ hùng hồn thế này của anh, Lộ An Thuần cười gằn một cái: “Anh nhìn anh xem, trên người toàn là vết thương, trên quần áo cũng đầy bùn, không phải là lưu manh thì là gì?”
Ngụy Phong ngồi bên giường, nhìn rặng mây đỏ bên cửa sổ, tựa như một tấm bưu thiếp nổi bật.
Anh bỗng nhiên nghĩ đến một bộ phim rất lâu rồi, nghiêng đầu nói với cô: “Là anh dùng cái thế đạp trên đám mây rực rỡ.”
Trái tim Lộ An Thuần tựa như bị pháo hoa thiêu đốt.
Cô cúi đầu, cười rất nhẹ nhàng: “Làm anh hùng cái thế của em, vậy thì phải bảo vệ em thật tốt.”
…