Phó Minh Tuyết im lặng một chút rồi lại nói: “Nếu như trong một tháng này mẹ còn nghe thấy con cãi nhau với Phương Hạ về chuyện của Tô Minh Nguyệt, thì con đừng trách mẹ ép buộc hai đứa xa nhau! Một vấn đề rõ ràng rất đơn giản, con lại làm cho nó không có cách nào kết thúc, nếu như để mọi chuyện tiếp tục căng thẳng thì chỉ có thể chứng minh rằng hai đứa con không phù hợp.”
Lệ Đình Tuấn hít một hơi thật sâu, anh điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Một lúc lâu sau, anh gật đầu và nói lại: “Vâng, con biết rồi”
Xa nhau là chuyện không thể nào.
“Đừng tỏ ra vẻ như con là người oan ức nhất thiên hạ, lúc đầu mẹ không nên để con đặt mình vào vị trí của Lệ Anh Vũ!” Phó Minh Tuyết buông đũa trong tay xuống, bà ấy đứng dậy và nói.
Chân đạp mấy chiếc thuyền thì cũng chỉ học được mười phần trăm mà thôi.
“Lát nữa mẹ sẽ đến công ty một chuyến, chuyện của con thì bản thân con nên suy nghĩ rõ ràng đi” Phó Minh Tuyết nói.
Nói dứt lời, bà ấy xoay người mặc áo khoác vào và thu dọn rồi đi ra ngoài.
Lệ Đình Tuấn nhìn Phó Minh Tuyết đi ra ngoài, một lúc lâu sau, anh ngước mắt nhìn lên căn phòng ở trên lầu.
Kiều Phương Hạ không phải là người thích phàn nàn.
Nhất là mối quan hệ giữa cô và Phó Minh Tuyết xưa nay không tốt, Kiều
Phương Hạ cũng không hề chủ động nói với Phó Minh Tuyết về chuyện của Tô Minh Nguyệt. Vì vậy chắc chắn Phó Minh Tuyết đã nhìn thấy cuốn bệnh án, vừa rồi bà ấy đã lên lầu hỏi Kiều Phương Hạ cái gì đó.
Chuyện này có vấn đề.