“Con sẽ không động đến cô ấy” Lê Đình Tuấn không thể không nhíu mày.
“Không động đến con bé cũng không được phép lên giường của con bé!” Phó Minh Tuyết hơi nhướng mày và nghiêm nghị cảnh cáo.
Cho dù để con trai của bà ngủ trên ghế sô pha một tháng, cũng không thể để anh đụng đến Kiều Phương Hạ.
Lệ Đình Tuấn không nói gì cả, anh chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Còn những điều khác, đợi đến lúc mẹ nhớ ra thì sẽ dặn dò con tiếp, con cứ nhớ những lời này trước đi” Phó Minh Tuyết im lặng một hồi lâu rồi nói.
Trước đây thái độ của Phó Minh Tuyết đối với Kiều Phương Hạ có chút mập mờ, không nói đồng ý cũng không nói phản đối.
Nhưng khi nghe thấy Kiều Phương Hạ sảy thai, Phó Minh Tuyết cũng là một người phụ nữ, cũng trải qua giai đoạn sảy thai, làm sao không biết sự đau khổ khi mất đi một đứa con
chứ?
Nhà họ Kiều chắc chắn không có ai chăm sóc Kiều Phương Hạ, Phó Minh Tuyết thì lo lắng cho Kiều Phương Hạ. Ngày hôm qua sau khi nhận điện thoại của Phó Viễn Hạo, bà ấy lập tức buông bỏ chuyện trong tay, vội vàng chạy từ nước ngoài về.
Nhất là khi nghe tin Lê Đình Tuấn trách lầm Kiều Phương Hạ, khiến Kiều Phương Hạ sốt ruột quá mức dẫn đến sảy thai, bà ấy càng cảm thấy đau lòng cho Kiều Phương Hạ.
Hai đứa đã đi đến tình trạng này, con cũng đã mang thai hai lần, muốn Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn tách xa nhau cũng không thực tế, Phó Minh Tuyết biết rằng sự phản đối của mình cũng không có ý nghĩa gì.
Một khi đã như vậy thì chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận.
“Con biết rồi, mẹ” Lê Đình Tuấn trả lời bà ấy.
“Ông ngoại con mắng con, con cũng đáng bị như vậy? Phó Minh Tuyết cau mày nói.
Lệ Đình Tuấn dừng lại vài giây, sau đó trả lời: “Ai nói không đáng đầu chứ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!