Lệ Đình Tuấn im lặng không nói gì nhìn Đình Trung vừa khóc vừa làm loạn, Vô Nhật Huy có chút không chịu được, từ
trên lầu xoay người đi đến muốn buông Đình Trung xuống.
Lệ Đình Tuấn không đợi anh ta lên tiếng cầu xin, nói với Đình trung một cách nhẫn tâm: “Ngoan, cơ thể của mẹ đau, đợi qua mấy ngày mẹ khỏe hơn rồi tự nhiên sẽ cùng chơi với
con."
Nói xong, anh liền nhỏ giọng căn dặn Vô Nhật Huy: “Đưa nó đến Hoàng Gia, anh và bà Trần chăm sóc nó vài ngày.”
“Cậu Hai...” Vô Nhật Huy có chút không đành lòng.
“Phương Hạ thấy nó sẽ không được vui” Còn chưa đợi anh ta nói gì, Lệ Đình Tuấn liền nói nhỏ.
Thật ra Vô Nhật Huy cũng có thể hiểu được tâm trạng không muốn thấy Đình Trung lúc này của Kiều Phương Hạ, dù sao thì cô cũng vừa mới mất đứa con.
Nhưng theo lý mà nói, Kiều Phương Hạ cũng không nên đối với Đình Trung như vậy, Đình Trung là con trai của cô, cũng không phải là con của người khác. Nếu như đây là con của Lê Đình Tuấn và người khác sinh ra, vậy thì có thể.
Trừ phi... Có phải trước đó mọi người đều tung tin vịt Đình Trung là con của Tô Minh Nguyệt, khiến cho Kiều Phương Hạ hiểu lầm gì đó không?
Anh ta muốn nói nhưng lại thôi và nhìn Lê Đình Tuấn, vừa định nói gì đó, Lê Đình Tuấn lại nói nhỏ với anh: “Đi đi, nó khóc mệt rồi sẽ thôi.”