An Dương có thể nhìn ra tâm tình của Lê Đình Tuấn không tốt, vừa rồi cô bé chỉ muốn chuyển hướng sự chú ý của anh mà thôi.
Nghe thấy Lê Đình Tuấn nói muốn cắt lưỡi mình, An Dương lập tức ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn lại, không dám phát ra tiếng động nào nữa.
Chẳng bao lâu sau bọn họ đã đến nơi.
An Dương thấy chiếc xe dừng lại thì tò mò nhìn qua cửa kính, nơi này trông khá kỳ quái, có chút giống tòa nhà trụ sở chính của Truth.
Những người ra vào ở đây đều mặc áo khoác trắng trong phòng thí nghiệm, trông rất giống bác sĩ nhưng bọn họ lại không phải bác sĩ.
Lê Đình Tuấn xuống xe, anh quay lại nhìn An Dương đang cuộn mình trong áo khoác, bởi vì An Dương không mang giày nên Vô Nhật Huy đã ôm cô bé vào lòng và đi xuống.
Cách đó không xa, Phó Nhiên đang bước nhanh về phía họ.
Ánh mắt của anh ta dừng lại ở bé gái trắng nõn trong vòng tay Vô Nhật Huy, anh ta không khỏi nhướn mày ngạc nhiên.
"Có vẻ như.." Phó Nhiên không khỏi lẩm bẩm.
Tại thời điểm này, Phó Nhiên đường đang nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của Kiều Phương Hạ, thậm chí đứa trẻ này còn trông đáng yêu hơn trong, sống động hơn Kiều Phương Hạ.
Sự khác nhau duy nhất giữa hai người họ là Kiều Phương Hạ trông thanh tú, còn đứa trẻ này lại dễ thương.
Không cần nói với Phó Nhiên, Lê Đình Tuấn cũng biết An Dương rất giống Kiều Phương Hạ. Anh không nói lời nào mà chỉ bước nhanh về phía trụ sở chính với vẻ mặt bình tĩnh.
Phó Nhiên và Vô Nhật Huy ngay lập tức theo sau lưng anh, khi Phó Nhiên bước đến bên cạnh anh, nói nhỏ một câu: “Là cậu giật được hả? Hay là..”
“Là tôi giật được đó” Lê Đình Tuấn hờ hững trả lời.