Chương 472
Ánh ánh đèn đường mờ ảo, Lệ Đình Tuấn và Đường Nguyên Khiết Đan đối diện với nhau.
Hai người đều không nói thêm gì nữa.
Đường Nguyên Khiết Đan cảm thấy cho dù giờ phút này Lệ Đình Tuấn có chặt tay cô ấy thì cô ấy cũng không hối hận. Tuyệt đối không hối hận.
Nửa ngày sau, Lệ Đình Tuấn hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng mở miệng nói: “Tôi chỉ hỏi cô một câu”
“Cô ấy bị thương có nghiêm trọng không?”
Đường Nguyên Khiết Đan cần môi dưới, đấu tranh cả nửa ngày, trả lời: “Tôi không biết anh nói cái gì cả. Cô ấy rất tốt, sao mà lại bị thương được”
Đường Nguyên Khiết Đa trả lời như vậy khiến cho trái tim đang treo lên của Lệ Đình Tuấn thoáng buông lỏng một chút.
Vậy thì không phải là rất nghiêm trọng.
Cho dù Đường Nguyên Khiết Đan có liều mạnh che giấu cho Kiều Phương Hạ, trước mắt Lệ Đình Tuấn chỉ có thể xác nhận được một chuyện, Kiều Phương Hạ chính là Chu Tước, đồng thời cũng là Thanh Vân.
Cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại.
Lục Nhất Minh nghe được cuộc nói chuyện điện thoại giữa Đường.
Minh Kỷ và Đường Nguyên Khiết Đan. Hình như Đường Nguyên Khiết Đan có chuyện gì đó rất gấp gáp, cho dù Đường Minh Kỷ không nói gì nhưng Lục Nhất Minh vẫn cảm thấy không yên lòng. Anh ta nhanh chóng diễn xong phân cảnh trong tay rồi chạy đến.
“Sao rồi?” Lục Đình Nam tiến lên, cầm lấy bàn tay lạnh buốt của Đường Nguyên Khiết Đan ủ vào lòng bàn tay, thấp giọng nói.
“Không có chuyện gì” Mặc dù ngoài miệng thì Đường Nguyên.
Khiết Đan nói nhỏ là không có chuyện gì nhưng cô ấy vẫn vô thức lùi về phía sau lưng Lục Đình Nam, đứng bên cạnh Lục Nhất Minh.