Chương 270: Chúng ta chơi trò chơi đi
Khi Tống Vân Lan và Lệ Đình Tuấn nhìn nhau, ánh mắt bà ta né tránh anh. Lệ Đình Tuấn càng thêm chắc chắn rằng sự thật mất tích của Kiều Phương Hạ là do Kiều Diệp Ngọc sai khiến. Tống Vân Lan biết chuyện, Kiều Đông Phương cũng biết chuyện.
“Hay là trước khi Kiều Đông Phương trở về, chúng ta chơi trò chơi đi” Lệ Đình Tuấn mỉm cười với Tống Vân Lan.
Khi anh nói chuyện, anh lấy một con dao găm trong túi mà lúc nào cũng mang theo bên mình ra, nhẹ nhàng ném đi, lưỡi dao cắm vào bàn trà gỗ hồ đào.
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm lưỡi dao run nhè nhẹ, anh nói: “Tôi không hiểu biết về chiến đấu vật lộn cho lắm, nên cũng không biết dùng dao là bao, nhưng vẫn hiểu được sơ sơ”
“Quy tắc trò chơi là tôi bịt mắt, Kiều Diệp Ngọc đứng ở chỗ TV”
Anh vừa nói vừa chỉ về phía TV.
“Biết làm đĩa quay hình người không?” Lệ Đình Tuấn liếc nhìn Vô Nhật Huy.
“Biết thưa cậu hai” Vô Nhật Huy khẽ cúi Huấn luyện lính phi hành cơ bản đều sẽ dùng đến đĩa quay, Vô Nhật Huy biết ý của Lệ Đình Tuấn là gì. Anh ta nhìn về phía phòng bếp, có thể lấy bàn tròn trong phòng bếp qua đế dùng, chọn loại mặt bàn có thể xoay. Qua vài phút sau, Vô Nhật Huy và một vệ sĩ ghim Kiều Diệp Ngọc lên bàn tròn, vóc người Kiều Diệp Ngọc không cao, tay chân xòe ra, vừa hay buộc dính được.
Vô Nhật Huy đảo ngược bàn tròn, mặt bàn và Kiều Diệp Ngọc đối diện hướng của Lệ Đình Tuấn.
“Đừng mà!” Kiều Diệp Ngọc thấy Lệ Đình Tuấn cầm lưỡi dao trên bàn lên, mặt mày tái nhợt!
“Bà đoán xem khi cô ta xoay, tôi sẽ ném trúng người cô ta hay là mặt bàn?” Lệ Đình Tuấn liếc mắt, bình tĩnh nhìn Tống Vân Lan đang xụi lơ dưới đất ở một bên: “Nếu đoán sai thì tôi sẽ chơi lại lần nữa, cho đến khi bà đoán đúng mới thôi”
Tống Vân Lan bịt miệng khóc không thở ra hơi, nấc lên một lát, bò đến bên cạnh chân Lệ Đình Tuấn: “Đình Tuấn, bọn tôi thật sự không biết Kiều Phương Hạ đang ở đâu! Lúc này không phải cậu nên vội vàng đi tìm nó à? Thật sự không phải bọn tôi làm!”
“Nhét kín miệng Kiều Diệp Ngọc” Lệ Đình Tuấn đá Tống Vân Lan văng ra, nhẹ nhàng nói với Vô Nhật Huy.
Tránh cho cô ta hét lớn quá khiến anh thấy phiền.
Anh vừa nói vừa cởi cà vạt xuống, bịt mắt mình lại rồi buộc nút sau tai.
Chẳng đợi Tống Vân Lan lại cầu xin nữa, anh giơ dao lên nhắm thẳng về phía bàn tròn.
“Có thể bắt đầu rồi cậu hai” Vô Nhật Huy xoay bàn tròn, hạ giọng nói với Lệ Đình Tuấn.
Tống Vân Lan nhìn cảnh tượng tàn nhẫn trước mặt mình, gần như bà ta muốn ngất đi! Nếu Lệ Đình Tuấn phóng trúng đầu Kiều Diệp Ngọc thì Kiều Diệp Ngọc chết chắc rồi!
Ngay khi Lệ Đình Tuấn định phóng dao đi, bỗng nhiên anh dừng lại, anh hơi nghiêng đầu về phía Tống Vân Lan: “Phải rồi, bà Kiều còn chưa nói cho tôi biết đáp án của bà, tôi sẽ phóng trúng cô ta chứ?”
“Không đâu!” Tống Vân Lan sắp điên đến nơi, lớn tiếng đáp.
“Tôi cá là bà đoán sai” Lệ Đình Tuấn khẽ nhếch môi, khi anh nói cũng là lúc lưỡi dao bay ra ngoài.
Tống Vân Lan hét ầm lên, vệ sĩ đứng cạnh giữ chặt bà ta, không cho bà ta đứng dậy. Ngoại trừ tiếng hét chói tai của Tống Vân Lan, không ai trong này dám lên tiếng.
Lệ Đình Tuấn đợi vài giây, nhẹ nhàng cởi cà vạt xuống, nhìn về phía Tống Vân Lan.
Bà ta đã không chịu nổi kích thích, hôn mê bất tỉnh dưới đất rồi. Vô dụng như vậy mà còn có gan bắt cóc người yêu của anh. Lệ Đình Tuấn liếc mắt về phía bàn tròn, anh cười khẽ ra tiếng.
“Đúng là không may, bà Kiều đã đoán sai”