Nhưng trên thực tế là bởi vì anh ta biết hôm nay Hoắc Thanh Phong có mặt ở đây, Hoắc Thanh Phong có mặt ở nơi nào thì nơi đó sẽ có người gán ghép Thẩm Minh Hân và Hoắc Thanh Phong hai người bọn họ, điều này càng khiến cho anh ta hiểu rõ hơn tầng lớp chênh lệch giữa mình và bọn họ.
Thẩm Minh Hân yên lặng ngắm nhìn anh ta một hồi, một trận gió lạnh thổi qua, một tay của Thẩm Minh Hân theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay kia của mình.
“Cô định đi đâu sao?” Vô Nhật Huy liếc nhìn chiếc váy cô ấy đang mặc, trầm giọng hỏi: “Cô có cần tôi gọi người đưa cô đi không?”
“Không cần” Thẩm Minh Hân lắc lắc đầu, nhẹ giọng trả lời.
Khi nói chuyện, cô ấy suy nghĩ một hồi, rồi từ trong túi xách lấy ra một thứ gì đó, tiến lại gần Vô Nhật Huy thêm hai bước nữa, nắm lấy một bàn tay của anh ta, cho thứ cô ấy đang cầm nhét vào trong lòng bàn tay anh ta.
Vào khoảnh khắc Thẩm Minh Hân nắm lấy bàn tay anh ta, dường như có một luồng điện xẹt qua vậy.
Vô Nhật Huy sửng sốt vài giây, lập tức cúi đầu nhìn xuống, trong tay anh ta là một pin sạc dự phòng nhỏ.
Chính là lúc trước điện thoại di động của Thẩm Minh Hân hết pin, nên anh ta đến cửa hàng tiện lợi mua cho cô ấy.
“Nó có thể làm sưởi ấm tay” Thẩm Minh Hân nhấn nút hai lần, đặt cục pin ấm lên mu bàn tay có hơi lạnh của anh ta trong vài giây, rồi lại nhét vào trong lòng bàn tay của anh ta.
Đôi tay nhỏ nhắn không xương mềm mại của cô ấy cũng lạnh buốt, khi cô ấy nắm lấy tay anh ta, nhìn giống như bị mắc kẹt vào trong đám mây mềm mại vậy.
Vô Nhật Huy trầm mặc một lúc lâu, rồi bình tĩnh rút tay ra khỏi bàn tay của cô ấy, thấp giọng nói: “Cái này tặng cho cô”.
Thẩm Minh Hân nhướng mắt nhìn thẳng vào Vô Nhật Huy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!