Đáy mắt Tô Minh Nguyệt đỏ hoe nhìn gia đình vui vẻ hòa thuận của bọn họ.
“Đình Tuấn, bên ngoài lạnh như thế, anh xem Tô tiểu thư ăn mặc mỏng manh như vậy, anh có thể nhẫn tâm sao? Anh cho cô ta mượn áo khoác thêm một lần nữa đi?” Kiều Phương Hạ dùng thìa nhẹ nhàng khuấy động vây cá trong bát, điềm nhiên nói với Lệ Đình Tuấn ở bên cạnh mình.
“Anh cho cô ta mượn quần áo từ khi nào?” Lệ Đình Tuấn mặt không biến sắc hỏi ngược lại.
Tô Minh Nguyệt cả người nhịn không được cứng đờ.
Cô ta không ngờ rằng Kiều Phương Hạ sẽ trực tiếp nói về chuyện chiếc áo khoác ở trước mặt Lệ Đình Tuấn thế này.
“Nhưng vào nửa tháng trước, Tô tiểu thư đã đích thân đến Hoàng Gia để trả lại quần áo cho anh, nói rằng anh cho cô ta mượn mà. Chẳng lẽ Tô tiểu thư lại nói dối?” Đáy mắt Kiều Phương Hạ hiện lên một tia giễu cợt nhàn nhạt, cô lại giường mắt nhìn về phía Tô Minh Nguyệt.
“Vậy sao?” Lệ Đình Tuấn cũng đưa mắt nhìn về phía Tô Minh Nguyệt đang đứng trong phòng khách.
Cái câu “vậy sao” của anh không biết là đang hỏi Kiều Phương Hạ hay là đang hỏi Tô Minh Nguyệt.
Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Tô Minh
Nguyệt cảm thấy từng đợt hàn ý xuyên đến lạnh cả sống lưng.
“Tô tiểu thư, tôi từng cho cô mượn quần áo sao? Chuyện xảy ra từ khi nào vậy?” Lệ Đình Tuấn khẽ cười với cô ta, anh nhướng mày, nhẹ giọng hỏi.
Lúc này, giọng điệu của Lệ Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt giống như đang đối xử với một người xa lạ hoàn toàn không quen biết cô ta vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!