Anh cũng không cãi lại, mà chỉ lãnh đạm gật gật đầu, rồi xoay người đưa chiếc áo khoác ướt đẫm của Kiều Phương Hạ cho dì.
Kiều Phương Hạ không biết đêm nay là tới ăn cơm với Phó Minh Tuyết. Lúc cô bước vào nhìn thấy Phó Minh Tuyết, cô mới chợt hiểu ra, nhưng chỉ có thể mặt dày phối hợp với Lệ Đình Tuấn đóng một vở kịch.
Trước mặt Phó Minh Tuyết, cô không muốn thể hiện rằng mình đã chia tay với Lê Đình Tuấn, chuyện này vẫn là nên để Lê Đình Tuấn tự mình nói với Phó Minh Tuyết thì hơn.
Nhưng cô lại không muốn ở cùng với Lệ Đình Tuấn, sau khi suy nghĩ một lúc, cô thấp giọng nói với Phó Minh Tuyết: “Con giúp bác nhặt rau”
Phó Minh Tuyết liếc nhìn cô một cái, gật đầu với biểu hiện có chút phức tạp, trả lời: “Được.”
Đúng lúc bà ấy cũng có chút chuyện muốn nói riêng với Kiều Phương Hạ.
Lệ Đình Tuấn đi đến thư phòng để gọi điện hội nghị, trước khi bước vào cửa, anh khẽ liếc nhìn qua Kiều Phương Hạ một cái.
Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn lại anh, sau đó xoay người theo Phó Minh Tuyết đi vào phòng bếp.
“Mẹ nhớ rõ, hình như con rất thích ăn tôm” Phó Minh Tuyết đứng ở gần bên bệ bếp vừa cẩn thận xử lý chỉ tôm, vừa nói chuyện với Kiều Phương Hạ ở bên cạnh.
“Vâng, con thích ăn tôm” Kiều Phương Hạ đi đến bên cạnh Phó Minh Tuyết, giúp bà ấy lột chỉ tôm, thấp giọng trả lời.
Phó Minh Tuyết gật gật đầu, khựng lại vài giây, rồi nói: “Phương Hạ, kỳ thực là mẹ muốn biết là con có suy nghĩ gì về Đình Tuấn”
Kiều Phương Hạ nghe thấy Phó Minh Tuyết tự xưng mình là “mẹ” thì cô hơi sững lại.
Phó Minh Tuyết lại hơi cúi đầu, cũng không nhìn Kiều Phương Hạ.
Một khi bà ấy đã nói những lời như vậy rồi, cũng có nghĩa là bà ấy đã ngầm thừa nhận thân phận của Kiều Phương Hạ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!