“Anh” Tô Minh Nguyệt bị Vô Nhật Huy đáp trả đến nhất thời nghẹn lời.
“Anh cái gì mà anh? Tôi sẽ nói lại lần nữa, xuống xe” Vô Nhật Huy không kiên nhẫn nói.
Chuyện đã đến nước này rồi, Tô Minh Nguyệt lại còn còn dám kiêu ngạo như vậy, đúng là điều mà Vô Nhật Huy không thể ngờ tới.
Anh ta thật không biết ai đã cho người phụ nữ này lòng tin để khiến cô ta có thể chết mà vẫn không biết hối cải thế này.
Tô Minh Nguyệt tức giận cầm lấy túi xách của mình, sau đó lại dữ dằn nói với Vô Nhật Huy: “Anh đi xuống cầm ô cho tôi”.
“Thật xin lỗi cô, tôi còn phải đi lấy thức ăn, hôm nay bà chủ sẽ cùng mợ chủ và cậu hai ba người ăn một bữa cơm đoàn viên, đây mới là công việc của tôi” Vô Nhật Huy không vội chậm rãi đáp lại.
Dứt lời, anh ta lại liếc mắt nhìn Tô Minh Nguyệt, nhàn nhạt nói: “Tôi là một con chó của nhà họ Lệ, không phải con chó của Tô Minh Nguyệt cô đâu.”
Tô Minh Nguyệt nhìn thấy Vô Nhật Huy nhấc chân bước xuống xe, sắc mặt liên tục thay đổi.
Thế nhưng hiện tại kế hoạch của cô ta đã thất bại rồi, cho dù tối ngày hôm nay cô ta có trở mặt với Lệ Đình Tuấn và Phó Minh Tuyết đi nữa, cô ta cũng còn có đường lui.
Cô ta nhất định sẽ khiến Vô Nhật Huy phải hối hận.
Sau một lúc lâu, Tô Minh Nguyệt chật vật dầm mưa bước nhanh chạy về phía cổng biệt thự.
Khi cô ta bước vào, Phó Minh Tuyết nhìn cô ta một cái, liền lập tức yêu cầu dì đi lấy khăn cho cô ta và hỏi: “Sao con lại bị ướt hết rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!