Thịnh Ninh Đan lập tức bị thái độ nghiêm túc của Kiều Phương Hạ làm cho sợ hãi, dừng chân lại tại chỗ.
Kiều Phương Hạ thấy cô ấy không chịu rời đi, cô lại nói với cô ấy bằng giọng ra lệnh: “Quay về trên xe ngồi mau, chị đã nói là em không cần quan tâm chuyện này”
Thịnh Ninh Đan ngây ngẩn cả người, đôi mắt to tròn hơi ửng đỏ.
Cô ấy cảm thấy tình hình có chút không ổn, nên có lòng tốt muốn giúp Kiều Phương Hạ.
Vệ sĩ đi lấy thức ăn đã quay trở lại, nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang giằng co với Lê Đình Tuấn, ánh mắt có chút đề phòng.
Mặc Hàn Bảo yêu cầu bọn họ bảo vệ Kiều Phương Hạ, không chỉ để đề phòng mọi nguy hiểm có thể xảy ra xung quanh cô, mà còn để ngăn chặn Lê Đình Tuấn.
Trước khi rời đi, Mặc Hàn Bảo đã nói đi nói lại căn dặn với bọn họ rằng nếu trong tình huống Kiều Phương Hạ không
tình nguyện mà Lê Đình Tuấn cưỡng ép làm bất cứ điều gì với cô, bọn họ nhất định phải ra tay ngăn chặn ngay lập tức.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy Thịnh Ninh Đan uất ức bước quay trở lại xe, cô lại nhìn về phía người của Mặc Hàn Bảo ở cách đó không xa.
Hai người nhìn nhau vài giây, Kiều Phương Hạ thấp giọng nói với đối phương: “Anh đưa Thịnh tiểu thư trở về trước đi, cô ấy đói rồi”.
Đây là chuyện giữa cô và Lê Đình Tuấn, mà cô sẽ không bao giờ muốn để nó đi ảnh hưởng đến người khác.
Đặc biệt là khi ánh mắt Lệ Đình Tuấn nhìn về phía Thịnh Ninh Đan vừa rồi, đáy mắt anh vốn đã có chút không kiên nhẫn, khi Lê Đình Tuấn bắt đầu không kiên nhẫn, tình huống sẽ trở nên nguy hiểm.
Thịnh Ninh Đan hơi sửng sốt, cách cửa kính xe lại nhìn về phía Kiều Phương Hạ, cô ấy căn bản không hề nói những lời này.
Người của Mặc Hàn Bảo không lên tiếng, sau một lúc lâu, mới lẳng lặng đem đồ trong tay đi tới cốp sau xe, không chút biểu cảm mà nhét đồ vào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!