Kiều Phương Hạ chỉ giả vờ như không nhìn thấy, đưa tay và chân nhẹ nhàng ra
khỏi cửa rồi đóng cửa lại cho Kiều Tứ Văn.
“Phiền cho tôi xem thực đơn ba bữa ăn của ông ấy” Kiều Phương Hạ gọi khựng y tá lại và nói.
Y tá ngay lập tức đưa thực đơn chuẩn bị của nhà bếp cho Kiều Phương Hạ.
Một tuần bảy ngày, món ăn chính và rau xanh mỗi ngày đều không giống nhau,
toàn là những món thanh đạm cả, ba món rau và một món canh.
Kiều Phương Hạ thuận tay vừa bẩm gửi thực đơn này cho chuyên gia, vừa hỏi y tả: "Ai là người mang thức ăn đến mỗi ngày vậy?"
“Đều là người của ông Lệ đến nhà bếp đợi xong rồi mang vào phòng bệnh” Y tá lập tức trả lời: “Mợ chủ Lệ, đừng lo lắng, sẽ không có vấn đề gì đâu”.
Chỉ có điều khi Kiều Phương Hạ nghe thấy ba chữ "mợ chủ Lệ" có chút sững sờ.
Hơn nữa, khi cô đi tới lại không thấy người do Lệ Đình Tuấn sắp xếp, cô cứ tưởng
rằng Lệ Đình Tuấn đã không còn chăm sóc cho Kiều Tứ Văn nữa.
“Làm sao vậy?” Y tá thấy Kiều Phương Hạ không nói lời nào, liền thận trọng hỏi: “Chúng tôi làm không tốt chỗ nào sao?”
“Không có, khả tốt” Kiều Phương Hạ lập tức lắc lắc đầu, mỉm cười trả lời.
Đúng lúc phía chỗ sư thúc tổ có tin tức gửi tới, Kiều Phương Hạ cúi mắt nhìn thoáng qua.
“Công thức không có vấn đề gì cả, đợi tôi trở về xem lại tình hình của ông nội thúc rồi mới điều chỉnh lại”
Kiều Phương Hạ tùy tiện cất điện thoại di động đi, thì cô nhìn thấy Vô Nhật Huy
đi ra khỏi thang máy cách đó không xa, cô cũng không nói nhiều với y tá, mà xoay người đi về phía thang máy ở một góc khác, tránh mặt Vô Nhật Huy.
Khi cô y tá ngẩng đầu nhìn lên một lần nữa, mới phát hiện Kiều Phương Hạ đã biến mất từ lúc nào, cô ta sửng sốt trong vài giây.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!