“Đừng nha”
Tống Thanh Hào thấy bộ dạng nghiêm túc của Lê Đình Tuấn, lập tức hốt hoảng: “Bằng lái xe của tôi bị thu rồi, tôi làm sao tự lái xe được?”
Lệ Đình Tuấn mặt không biểu cảm quét mắt nhìn anh ta: “Thế thì đừng nói nhảm”
Ngoài Kiều Phương Hạ ra, từ trước đến nay chưa có bất kì ai có thể nhiều lần quấy nhiễu tâm trạng của Lê Đình Tuấn.
Mà chính Lê Đình Tuấn cũng tự mình ý thức được điểm này, đồng thời theo
sự chuyển biến bệnh tình của Kiều Phương Hạ, theo sự trưởng thành của cô, tình huống này càng diễn ra mãnh liệt hơn.
Lệ Đình Tuấn không thích loại cảm giác tâm trạng của mình bị dao động này, anh đã quen với việc nắm quyền chủ động trong tay.
Cô không muốn đi vậy thì không đi, còn đỡ khiến anh buồn phiền hơn.
Tống Thanh Hào nhìn anh một cái nói: “Thế cậu không lo lắng khi mình không nhà cô ấy xảy ra chuyện gì à?”
Lệ Đình Tuấn vốn đã hạ quyết tâm rồi, bị Tống Thanh Hào nói như thể đầu mày nhíu càng sâu hơn, ánh mắt dán lên người Tống Thanh Hào.
Tống Thanh Hào thấy dáng vẻ sắp nổi giận của Lê Đình Tuấn, nhún vai một cách vô tội thấp giọng nói: “Đây lại là lời câu nói lúc nãy, không phải tôi”
Trong lúc hai người nói chuyện, nơi khóe mắt Lệ Đình Tuấn thấp thoáng thấy Kiều Phương Hạ từ cửa chính đi ra, trong tay nhặt một cái điện thoại im lặng nhìn sang chỗ bọn họ.
“Á, cậu xem cái trí nhớ này của tôi, điện thoại của tôi rơi rồi” Tống Thanh Hào một bên liền làm như không hề có dấu vết gì là đang diễn lẩm bẩm nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!