“Hả?” Bà Trần ngơ ngác nhìn Lê Đình Tuấn: “Cậu chủ, cái này.”
Lệ Đình Tuấn cũng không biết cô gái nhỏ đang nghĩ gì trong đầu, cô rõ ràng là muốn đi cưỡi ngựa.
Anh nhìn Kiều Phương Hạ đang cúi gằm mặt, trầm mặc một lúc, không kìm được mà khẽ cau mày nói: “Muốn đi thì đi, kẻo ba trở về lại nói là anh bắt nạt em”
Tay của Kiều Phương Hạ ngừng động, ngước mắt lên nhìn Lê Đình Tuấn.
Cô chưa bao giờ nói gì trước mặt Lệ Quốc Chiến.
Chỉ có một lần trước đó, Lê Đình Tuấn chê cô phiền phức, giơ tay muốn đẩy cô ra, cô không cẩn thận ngã xuống, vừa hay cảnh này đã bị Lệ Quốc Chiển nhìn thấy. Lệ Quốc Chiến cho rằng chính Lê Đình Tuấn đã cố ý đẩy ngã cô, quở trách Lệ Đình Tuấn mấy câu.
Cũng chỉ một lần đó mà thôi, Kiều Phương Hạ không bao giờ chủ động nói với Lệ Quốc Chiến rằng anh trai không thích cô, ghét bỏ cô.
Làm sao anh có thể nói rằng cô sẽ đi cáo trạng?
Lệ Đình Tuần nhìn vành mắt có chút ửng đỏ của cô, trong lòng lại càng thêm phiền não.
Vừa nãy anh thuận tay cầm cuộn giấy mà Tống Thanh Hào làm mất, vậy nên mới gãy mất mấy trang, cô không phải vì chuyện này mà nổi giận đấy chứ?
Anh không nói gì nữa, cầm chìa khóa xe ở bên cạnh, xoay người bước nhanh ra ngoài.