Còn chưa chờ Kiều Phương Hạ vượt qua trận đau đớn này đã phát hiện có người vọt đến bên cạnh cô, kéo cô từ dưới đất lên.
"Kiều Phương Hạ!" Trong lúc mơ màng, Kiều Phương Hạ nghe thấy giọng nói của Lệ Đình Tuấn.
Cô tưởng rằng mình quá đau đớn cho nên mới xuất hiện ảo giác.
"Kiều Phương Hạ!" Lệ Đình Tuấn ngồi quỳ xuống đất, nhìn Kiều Phương Hạ đang dần mất ý thức trong lòng, cắn răng trầm giọng gọi tên cô.
Lần này Kiều Phương Hạ đã nghe thấy rõ ràng giọng nói là của Lê Đình Tuấn.
Cô ngước mắt, cố gắng đặt tiêu cự tầm mắt lên gương mặt của người đàn ông đang ôm mình.
Cô chậm rãi thở một hơi thật dài, cổ họng lại bị chất lỏng tanh ngọt chặn lại không phát ra được âm thanh.
"Không sao... anh đến rồi, không sao đâu." Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn đầy vết máu của Kiều Phương Hạ, luống cuống hoảng loạn mà nhẹ giọng nói với cô.
Kiều Phương Hạ nhìn Lê Đình Tuấn, mở miệng lại phun ra một ngụm máu.
Cô muốn hỏi vì sao anh lại đến đây?
Nhưng máu nghẹn trong cổ họng cô, khí quản bị nghẽn khiến cô không nói ra lời.
"Lần sau, lúc rời đi phải nói cho anh biết, phải nghe lời" Giọng nói của Lệ Đình Tuấn nghẹn lại, viền mắt cũng ửng hồng:
"Biết chưa?"
Anh ôm lấy cô lại không biết phải đặt tay ở chỗ nào, anh không biết rốt cuộc cô bị thương ở đâu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!