Thời điểm Kiều Phương Hạ tỉnh lại, Lê Đình Tuấn đã ra khỏi nhà.
Cô có chút đau đầu, mà tiếng chuông cửa dưới tầng truyền đến càng khiến đầu cô đau muốn nứt ra.
Cô giãy giụa phủ thêm áo khoác, xuống giường đi mở cửa.
Bà Trần để lại tờ giấy trong phòng khách, nói phải ra ngoài mua thức ăn, đã nấu bữa sáng trong phòng bếp cho Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ cầm lấy tờ giấy, tiếp tục đi về phía cửa chính.
Bên ngoài trời đang đổ mưa, thời tiết có chút âm u, Kiều Phương Hạ vô thức túm chặt áo khoác.
Cô coi người nhấn chuông cửa chính là bà Trần, vừa đi vài bước vừa nhẹ giọng hỏi: "Không mang chìa khoá sao?"
Vừa dứt lời, ánh mắt của cô đã đối diện với người bên ngoài hàng rào.
Kiều Phương Hạ lập tức đứng yên tại chỗ, ánh mắt nghiêm túc.
"Cô cũng ở đây à" Ngoài cửa Tô Minh Nguyệt cầm một chiếc ô màu đen, sắc mặt nhàn nhạt nhìn cô.
Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy, mỗi một chữ của cô ta đều chói tai.
Cô im lặng mấy giây rồi hỏi ngược lại: "Cô tới làm gì?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!