Bởi vì cô mà ba mẹ ly hôn, An Phương Diệp dẫn cô đến nhà họ Lệ, Phó Minh Tuyết lại không có con, về sau nhà họ Lệ xảy ra chuyện, An Phương Diệp ôm tiền chạy, nhà họ Lệ suýt nữa phá sản. Lệ Quốc Chiến thành người thực vật, sau khi cô trở về, Lệ Quốc Chiến lại ra đi, hai đứa con của cô và Lê Đình Tuấn cũng không còn.
Hiện tại Kiều Tứ Văn cũng bị cô hại thảm như vậy.
Cô không biết mình phải làm gì, thậm chí cô cảm thấy giờ phút này mình hít thở cũng là sai trái.
Có đôi khi, con người sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
Rạng sáng.
Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ khóc mệt nằm lỳ ở trên giường, ngầm thở dài, giúp cô đắp chăn xong thì đứng dậy cởi chiếc áo khoác đã thấm đẫm nước mắt trước mặt cô.
Anh nhẹ nhàng rời khỏi phòng khép cửa lại, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Đã điều tra ra ông cụ dùng thuốc gì chưa?" Anh nhìn về phía Vô Nhật Huy đang im lặng đứng ở cửa.
"Đều là người của chúng ta trực tiếp mang thuốc từ hiệu thuốc đến, quan sát y tá
cho ông cụ dùng thuốc." Vô Nhật Huy khẽ cau mày trả lời: "Mấy ngày nay ngoại trừ Kiều Đông Phương ghé qua phòng bệnh một lần thì không có bất kỳ người nào khác ra vào phòng bệnh"
Tất nhiên là Kiều Đông Phương không dám ra tay với Kiều Tử Văn, ông ta vì tự vệ mà bây giờ luôn cụp đuôi đối nhân xử thế chứ đừng đề cập đến chuyện làm tổn thương Kiều Tử Văn.
Ông ta không có lá gan lớn như vậy.
Cho nên, vấn đề không nằm ở thuốc.
Xét cho cùng là bởi vì một tuần trước Kiều Tử Văn bị cái gì đó làm cho kích thích
đến nỗi nôn ra máu.