Lúc ở trên lầu hợp tác anh ta đã quy định rõ rành giờ gặp mặt! Anh ta đã nói là đúng 12 giờ mới gặp mặt, vậy mà... Quả nhiên, anh ta đã bị Lệ Đình Tuấn dùng mấy trò ranh mãnh chơi cho một vố đau rồi!
Nghĩ một hồi mới nhận ra mình là người bị hại tơi tả, anh ta lập tức chuyển tầm mắt, nhìn về phía Trạm Khánh Minh đang ung dung ngồi bên cạnh với ánh mắt tràn đầy thịnh nộ.
Thảo nào, vì lý do này mà Trạm Khánh Minh cố tình dùng mọi cách để giữ chân anh ta ở dưới lầu, thì ra bọn họ đang cố tình sử dụng kế nhử hổ xa rừng.
Trạm Khánh Minh vẫn ung dung như thường, anh ta lười nhác nhếch vai, oan ức nói: "Tôi đâu có bắt anh phải chơi với tôi đâu đúng không?"
“Có phải mấy người cố tình đặt cho tôi cái biệt hiệu sau lưng tôi đúng không? Cái tên Diêm Vương ấy?" Khóe miệng Lệ Đình Tuấn cong lên, cùng với nụ cười đó là sự trào phúng thấy rõ, thấp giọng hỏi ngược lại.
20
Vậy thì, Diêm Vương đây kêu anh chết lúc canh ba, thì tuyệt đối sẽ không giữ anh đến canh năm đầu.
Cái tên Diêm Vương không phải tự dưng mà có, mà đó là do mọi người cùng nhất trí gọi như vậy. Họ cảm thấy Lệ Đình Tuấn là người nham hiểm, mỗi hành độc của anh đều thâm độc vô cùng, chỉ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Tuy nhiên, anh là người có địa vị, có quyền
thế, từ giới ngầm trong xã hội đen đến những người quyền thế ngoài ánh sáng anh đều không là một ai. Người nào bị anh tính kế thì cũng chỉ biết sống từng ngày trong phiền muộn, lo lắng chứ chẳng biết làm gì hơn, không dám phản kháng.
“Anh." Khi phải đối mặt với Lệ Đình Tuấn, mà không phải chuyện tốt gì, ngược lại còn bị anh tính kế, người đàn ông kia hung hăng trừng mắt lên nhìn anh, giận nhưng cũng không dám nói gì.
Một lúc sau, anh ta nghiến răng nghiến lợi hỏi ngược lại: "Vậy nếu tôi thua?"
“Anh thua sao." Lệ Đình Tuấn nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch lên thành đường cong đẹp mắt: "Vậy thì xin thứ lỗi, cái thân xác đó của anh, tôi được toàn quyền xử lí"
Người đàn ông kia bị Lệ Đình Tuấn nheo mày nhìn mà phát sợ, sắc mặt anh ta dần trở nên trắng bệch.
Nhưng nếu để nói, bản hợp đồng này không chỉ quan trọng với anh ta, mà còn quan trọng với cả Lệ Đình Tuấn, vậy nên anh ta chỉ có thể đánh cược thử một lần xem sao, phải khiến Lệ Đình Tuấn xé bỏ bản hợp đồng đó!
“Được, vậy thử đánh cược một phen!" Sau vài giây, người đàn ông nhướng mày, hung tợn nói.
“Chơi ba ván, ai thắng hai thì thắng luôn" Lệ Đình Tuấn nhướng mày, hờ hững nói: "Để tránh việc anh nói tôi cố tình chèn ép, anh quay trước đi."
Người đàn ông kia không nói gì, anh ta duỗi tay bắt lấy quân đạo Thụy Sĩ, sau đó lập tức bắt đầu trò chơi, bắt đầu vòng quay đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!