Đối phương không nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của Trạm Khánh Minh thì đắc ý trả lời: "Ông chủ nhỏ đã quá khen"
Ngay khi vừa dứt lời liền nhìn thấy mấy người đang bước chậm đến trước mặt bọn họ.
Người đàn ông tưởng rằng đó là người đến để bới lông tìm vết, quan sát đối phương từ ống quần trở lên.
Dưới ánh đèn nhấp nháy lờ mờ, anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng, người đàn ông mặt không biểu cảm đứng trước mặt đang nhìn chằm chằm anh ta chính là một trong những nhân vật chính mà anh ta vừa chế giễu, Lệ Đình Tuấn.
Trạm Khánh Minh quay đầu lại, nhìn về phía Lệ Đình Tuấn, cười hỏi: "Đình, nói thế nào đây? Anh có cảm thấy Phó Kiều là một con đĩ không?"
Lệ Đình Tuấn chỉ hơi cúi người, nhặt một con dao quân đội Thụy Sĩ ở trên bàn mà bọn họ vừa sử dụng, nhẹ nhàng ném xuống trước mặt người đàn ông.
“Vừa nãy các anh chơi như thế nào?” Lệ Đình Tuấn liếc mắt nhìn Trạm Khánh Minh, nhẹ giọng hỏi.
“Con dao này xoay đến ai thì người đó cởi quần áo” Trạm Khánh Minh chỉ vào lưỡi dao của con dao quân đội Thụy Sĩ, cười trên nỗi đau của người khác.
“Vậy hay là chúng ta đổi luật chơi đi” Lệ Đình Tuấn lại đưa mắt nhìn người đàn ông vừa nãy, nhẹ giọng nói.
Lệ Đình Tuấn vừa nói vừa đứng lên, đi về phía Trạm Khánh Minh, sau đó từ tốn ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Cả một hàng ghế dài mười mấy người thấy Lệ Đình Tuấn đi tới thì lập tức im bặt, sự im lặng này giống hệt với đàn ve sầu ở thời điểm mùa đông, trật tự đến khó tin. Tất cả đều đứng dậy nó sang một bên, Lệ Đình Tuấn không cho bọn họ ngồi xuống thì cả đám vẫn đứng im một chỗ, không ai dám ho he.